Chương 10: Cô chỉ là thế thân

Nguyễn Yên do dự một lúc, quay trở lại tolet, đóng cửa lại, chụp ảnh gạch lát nền màu trắng và gửi cho Thẩm Kính:

"Em đang ở trong nhà vệ sinh nữ, anh có chắc là muốn em chụp ảnh cho anh không?"

Lời ngầm:

Một, “nhà vệ sinh nữ” khả năng cao bạn bè sẽ là nữ giới.

Nhị, “Muốn em chụp cho anh xem sao?" Anh có phải là một kẻ thích nhìn trộm không?

Thẩm Kính nhìn hàng chữ này, sao có thể không hiểu ý của cô, tức giận đến bật cười, Nguyễn Yên, giọng điệu này của cô, có vẻ như đã cho rằng mình rất quan trọng đối với tôi.

Hắn cau mày, ném điện thoại lên giường, làm quái gì mà phải quan tâm đến cô ta chứ.

Nguyễn Yên thấy hắn không gửi thêm tin nhắn đến, thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, cô nói với Văn Ích Dương rằng mình phải rời đi.

“Tỷ tỷ, không phải chị đang chơi rất vui vẻ sao, sao lại rời đi vậy?” Văn Ích Dương hỏi cô.

Nguyễn Yên nói: “Trong nhà ra chút chuyện, phải đi về xử lý.”

“Chuyện gì khiến cho chị không thể ở lại với em thế?”

Nguyễn Yên dừng một chút, nói: “Cá, con cá chị nuôi xảy ra chút chuyện."

Văn Ích Dương nhìn cô, “Ba năm rồi, tỷ tỷ còn thích nuôi cá?”

Cũng giống như ba năm trước, lần đầu tiên cô đưa cậu ta ra ngoài, là đi thăm thủy cung.

Hắn từ nhỏ đến đều ở dưới núi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành phố. Nguyễn Yên đã hỏi hắn muốn đi đâu, rạp chiếu phim, sân chơi, thủy cung ... Cô nói rất nhiều và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn. Lúc đó hắn thực sự rất xấu hổ, hắn chưa bao giờ đi đến những nơi đó, hắn ta phải kìm nén nửa ngày mới có thể nói ra: "Đều có thể, em nghe theo chị."

Sau đó, ở trong thủy cung, Nguyễn Yên lần lượt chỉ vào những con cá nhiều màu sắc và nói chuyện với hắn: "Con này là cá mũi tên, rất sống động; con này là cá Mary, chị thích con mắt đỏ của nó; và cá bảy màu , vào thời điểm chúng sinh sôi nảy nở..."

Lúc cô nói những lời này, rõ ràng là đang nói về cá, nhưng cô lại vô cùng chăm chú nhìn hắn, to lớn, giống như một cơn lốc xoáy, hút mọi thứ vào bên trong, hắn bị đôi mắt ấy cuốn hút, từ từ rơi vào trong cơn lốc xoáy.

Cho đến ngày nay, hắn nhớ rõ như cũ, vào lúc cô đưa hắn trở về đại học, có hỏi hắn một câu cuối cùng: “Em có thích những con cá này không?”

Văn Ích Dương vô thức mở miệng: “Em rất ưa thích.”

Cô nói: “Vậy là tốt rồi.”

Nói xong câu này, cô dường như đang thở phào nhẹ nhõm, làm trong lòng hắn ta nhảy dựng.

Kỳ thật, đã có những dấu hiệu vào thời điểm đó.

Những điều nhỏ nhặt đó, những manh mối dễ bị bỏ qua.

Sau khi chia ly, mỗi khi nhớ tới, lại giống như là kéo sợi dây tơ hồng, nếu như rút ra, sẽ có thứ gì đó trong trái tim cũng sẽ biến mất.

Một dấu vết, một dấu vết, cho đến khi rút hết, chị sẽ phát hiện, hóa ra thực sự là trong lòng chị chưa bao giờ chứa đựng bất cứ điều gì.

“Vẫn là con cá khổng tước Trương Hiểu Lan sao, tỷ tỷ?” Văn Ích Dương cười hỏi.

Nguyễn Yên lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh:“Không phải, con cá kia đã chết, cá khổng tước tuổi thọ không dài, chị lại lần nữa mua một con nữa, vẫn gọi là ‘ Trương Hiểu Lan ’.”

Văn Ích Dương hỏi: "Con cá này, chị nuôi được bao lâu rồi?".

Nguyễn Yên nghĩ nghĩ, trả lời: “Hai năm.”

"Đã lâu như vậy sao. Vậy thì chúc Trương Hiểu Lan mà tỷ tỷ nuôi nấng lần này có thể trường thọ khỏe mạnh. Chị ở lại dây thêm một chút nữa nhé!" Văn Ích Dương cười, tiếp theo, hắn lấy một chồng tư liệu trong túi ra đưa cho Nguyễn Yên :"Đây là giấy tờ chuyển tiền năm đó chị đưa cho em, còn có những bức ảnh chị đến trường bọn em, đây là những gì em giữ lại, hy vọng có thể giúp cho chị."

“Được.” Nguyễn Yên đưa tay tiếp nhận, kẹo tập tài liệu vào nách trái, chuẩn bị rời đi.

“Tỷ tỷ.”

Văn Ích Dương đột nhiên gọi cô dừng lại, sau đó hắn đi đến máy câu cá vừa rồi đang chơi dở, bấm nút vài cái..

Cuối cùng, hắn đứng yên, chỉ vào cái nút bên trái nói với cô: “Chị ấn xuống đi.”

Nguyễn Yên duỗi ngón trỏ ở bên bàn tay trái ra, và thử chạm vào nó.

Vì thế, một con cá lớn và hình ảnh sấm sét đang nổ tung ra tạo ra tiếng nổ lớn, và tất cả con cá đầy màu sắc trên màn hình lần lượt tập trung lại với nhau.

Một giọng nam máy móc vang lên: “Congratulations! You Won It!”

(Xin chúc mừng! Bạn đã thắng.)

Còn Văn Ích Dương đứng trong tiếng nổ lớn, nói với cô: “Chị, xem đi, chị luôn là người chiến thắng.”

*

Khi Nguyễn Yên về đến nhà, thì đã là buổi chiều.

Thẩm Kính còn chưa trở về, Nguyễn Yên gửi cho hắn một tin nhắn, hỏi hắn mấy giờ hạ cánh.

Hắn không trả lời, có lẽ là đang ngồi trên máy bay.

Trương Hiểu Lan đem dép lê đưa cho Nguyễn Yên, ân cần mà nói: “Phu nhân, ông chủ đối với cô rất tốt. Hôm nay, hắn vừa nghe nói xô ra cửa, sợ rằng tin tức trên mạng sẽ khiến cô bị ảnh hưởng . Liên tiếp gọi nhiều cuộc điện thoại về nhà, quả thật ông chủ rất lo lắng cho cô.”

Nguyễn Yên thay giày, hỏi cô ấy: “Cô cảm thấy hắn thực tốt?”

Trương Hiểu Lan người ngốc nghếch thẳng thắn, cô liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Ông chủ vừa có tiền, ngoại hình vô cùng đẹp, lại còn biết quan tâm đến phu nhân, đương nhiên là tốt rồi!”

Nguyễn Yên cười: "Vậy cô cảm thấy ai tốt hơn, hắn ta hay bác sĩ Lục?"

Trương Hiểu Lan không thèm suy nghĩ, trực tiếp nói: “Bác sĩ Lục!”

“Vì sao lại vậy?”

"Không biết tại sao, chỉ là tôi cảm thấy được, ông chủ cũng tốt, nhưng nếu chọn bạn trai, tôi nhất định sẽ chọn Lục bác sĩ."

“Ngốc tử, đó là bởi vì bác sĩ Lục biết tôn người khác hơn Thẩm lão gia, biết không?”

Nguyễn Yên thu hồi tài liệu trong tay, nhìn Trương Hiểu Lan nói: "Vô luận địa vị, nhan sắc của người ta ra sao, dù xinh đẹp hay xấu xí. Anh ấy vẫn sẽ tôn trọng người khác từ tận đáy lòng ."

Trương Hiểu Lan ngẩn người: “Tựa như chuyện bác sĩ Lục chưa bao giờ phân biệt đối xử với tôi sao?”

“Ừm.”

“Ông chủ sẽ phân biệt đối xử và không tôn trọng phu nhân sao?”

Nguyễn Yên nghĩ nghĩ, trên giường quá mức nhiệt tình có tính là ác độc không?....

Cô nói với Trương Hiểu Lan nói: "Dù cho anh ấy có kỳ thị tôi hay không, tôi không quan tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy"

“Phu nhân, cô thực sự rất yêu ông chủ.”

Nguyễn Yên cười cười, nói câu: “Đúng vậy.”

Thẩm Kính còn chưa vào nhà, vừa đến cửa đã nghe được ba câu nói cuối cùng này…

Yêu hắn đến như vậy sao?

Mặc kệ thái độ của hắn với cô ra sao, đối xử với cô thế nào, cô đều sẽ vui vẻ chịu đựng sao?

“Đúng vậy.”

Nghe xong hai chữ êm ái này, đột nhiên khiến cơn tức giận vì buổi sáng cô không bắt máy nhanh chóng giảm đi một nửa.

Hắn bước vào, gọi tên cô: “Nguyễn Yên.”

Cô xoay người quau lại, nhìn hắn.

“Lại đây.” Hắn nói.

Trương Hiểu Lan đã sớm thức thời vào bếp để nấu ăn, chỉ còn hai người họ trong phòng khách rộng lớn.

Nguyễn Yên không hiểu hắn định làm gì, do dự một chút, đi tới, đứng trước mặt hắn cách nhau nửa thước.

Hắn híp mắt, thậm chí còn không đặt túi xuống, vươn bàn tay thon dài, nắm lấy cánh tay trái của cô, kéo cô vào l*иg ngực.

Bàn tay to gắt gao ôm chặt eo của cô khiến cô không thể động đậy, hắn vùi đầu vào hõm cổ cô hít hà, ngửi ngửi, hơi thở nặng nề phả vào tai, làm cho vành tai cô không kìm được mà đỏ lên.

Theo sau, hắn thấp giọng nói: “Tôi thử ngửi, trên người em không có mùi hương của người phụ nữ khác?"

Nguyễn Yên: “……”

Cô đẩy hắn ra:“Nói cái gì vậy?"

"Phụ nữ dùng nước hoa. Bạn bè của em khi đi chơi cùng nhau có thể sẽ bị dính mùi. Để tôi kiểm tra xem em có đi chơi với phụ nữ không."

"Nếu người khác xức nước hoa giống tôi thì sao? Nếu đàn ông cũng dùng nước hoa thì sao…"

Cô còn chưa nói hết câu, Thẩm Kính đã trầm mặt, cắt ngang lời cô: “Em dám.”

Nói xong, hắn thật sự nhớ ra một chuyện, buông tay Nguyễn Yên ra, hỏi cô: “Tôi xem tin tức trên Weibo, có hai chuyện muốn hỏi em.”

“Được, anh hỏi đi.”

Nguyễn Yên lười đứng nói chuyện, đi đến bàn ăn, ngồi xuống.

“Cái thứ nhất, hot search bôi đen em quá nhiều, muốn hay không tôi ra tay giúp em giải quyết?”

Nguyễn Yên lắc đầu: “Không cần, em đã tự có an bài của riêng mình.”

“Em có an bài gì? Nói ra xem.” Thẩm Kính cũng ngồi xuống, khoanh tay thành hình tháp, đặt lên bàn, sắc bén nhìn cô, không hiểu sao giống như lúc đang làm việc.

"Em muốn trở thành một diễn viên trong tương lai, không phải là một ngôi sao như Tống Quân, mà là một diễn viên thực thụ có thể đi một chặng đường dài dựa vào kỹ năng diễn xuất, điều đó có nghĩa là em không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Vì vậy, em muốn nhân cơ hội này để phá hủy tất cả những quả bom có nguy cơ phát nổ trong tương lai, và có một con đường sạch sẽ. Nếu không phá vỡ thì không thể xây dựng, đây là ý tưởng của em.”

Thẩm Kính nhìn cô, không phải với ánh mắt của người yêu, mà là ánh mắt của một thương nhân, nhìn cô.

Thật lâu sau, hắn cười nói: "Vậy em định làm gì?"

“Anh chờ xem là được rồi.” Cô cũng cười.

“Có thể.” Thẩm Kính nhìn dáng vẻ tự mãn hiếm thấy của cô, khiến hắn chói mắt, đặc biệt là chiếc cằm nhỏ hơi hếch lên của cô. Thật là, thật là thiếu nợ, chỗ nào chỗ nào đều thiếu nợ. Làm.

Hắn duỗi tay, nhéo cái cằm nhọn nhỏ, xoa xoa một lượt, "Nhớ kỹ, nếu như em thật sự có việc gì không giải quyết được, liền tới tìm tôi, nếu em đã đi theo tôi, tôi sẽ bao bọc em."

Nguyễn Yên nghiêng đầu thoát khỏi gông xiềng của hắn: “Em chọn ở lại với anh không phải để anh giúp đỡ, làm chỗ dựa cho em.”

“A? Vậy em là vì cái gì?” Hắn hứng thú hỏi.

“Không nói cho anh.”

"Không nói cũng không sao, chờ em chuẩn bị xong, tôi có biện pháp khiến cho em nói.” Hắn trầm giọng, mi thượng nhiễm kiều diễm sắc thái.

Nguyễn Yên ho khan một tiếng, chuyển đề tài: "Anh không phải muốn hỏi em hai chuyện sao? Còn có một chuyện đâu?"

Lúc này du͙© vọиɠ trên mặt hắn tiêu tán, hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, bấm một tấm hình, phóng to, ném lên bàn, "Nói cho tôi biết, người đàn ông này là ai."

Nguyễn Yên nhìn khuôn mặt bị phóng đại Văn Ích Dương, chợt cảm thấy đau đầu.

Do dự một chút, cô đứng dậy, cầm lấy tập hồ sơ mà Văn Ích Dương đưa cho cô, đưa đến trước mặt Thẩm Kính.

Thẩm Kính cầm lấy tới, trong khi mở túi hồ sơ, hắn lắng nghe lời giải thích của cô.

""Cậu ấy là sinh viên đầu tiên em giúp đỡ, khi ấy em còn vẫn là sinh viên năm nhất, cậu ấy đã có một cuộc sống khó khăn từ khi còn nhỏ…

Về sau cậu ấy cũng được nhận vào trường học ở Lâm Giang nên em thường xuyên đưa cho cậu ấy chút thuốc để bồi bổ, bức ảnh này là khi cậu ấy đến gặp em, chính là như vậy, không tin anh có thể xem qua , bọn em thanh thanh bạch bạch, túi hồ sơ chứa đầy những giấy tờ chuyển tiền mà tôi đã đưa cho cậu ấy trước đây…”

“Nguyễn Yên.”

Hắn bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời cô.

“Sao vậy có chuyện gì.”

“Đây là thanh thanh bạch bạch mà em nói?”

Giữa hai ngón tay của Thẩm Kính là một tờ giấy hắn vừa mới lấy từ trong tập hồ sơ ra, nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười rõ rệt, nụ cười ấy khiến ánh mắt hắn càng lạnh lẽo.

Trên mảnh giấy ố vàng, cũ kỹ, nhàu nát đó có viết một dòng:

—— “Tỷ tỷ, tại sao chị lại không thích em."

Tác giả có lời muốn nói:

ok, ca ca tỷ tỷ tiểu thúc tẩu tử đều tề sống ^ không phải người một nhà không tiến một gia môn m.w., Thỉnh nhớ kỹ:,.,,