Quyển 1 - Chương 46: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Cự giác cúi đầu cắn một ngụm cỏ tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía con rồng đen, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng.

Tô Tinh vươn cổ, cắn một mảng cỏ vươn ra từ miệng con thú sừng khổng lồ, theo sau nó cũng nhai nhai.

Đồng thời cảnh giác con thú sừng khổng lồ tức giận vì bị đoạt cỏ mà tấn công bé.

Nhưng con cự thú căn bản không để ý bé, thậm chí còn không biết rằng cỏ trong miệng đã bị cướp mất một ít, nó đang nhìn cái gì vậy?

Tô Tinh dõi theo tầm mắt của nó, nhìn thấy Hắc Long ma ma đang đi theo phía sau đàn thú.

Con rồng đen ngậm mai giáp xác trong miệng, dùng cả bốn chân bước đi trên bãi cỏ.

Thấy bé nhìn sang, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Tô Tinh lập tức vỗ cánh bay qua.

“Pi pi?”

Mẹ ơi, người cũng bay mệt rồi sao?

Tô Tinh đáp xuống sừng rồng rồi hỏi nó.

“Grừ~”

Nhìn thấy tiểu mao cầu quay lại, Hắc Long thực hài lòng, vững vàng mà mang bé đi về phía trước.

Tô Tinh cũng tìm được lý do cho mình.

Bé trở lại không phải là ‘ăn bám người già’ mà là bồi mẹ tản bộ khi mẹ Rồng Đen đã bay mệt.

Hắc Long di chuyển theo tốc độ của đàn thú, chậm rì rì mà bước di trên bãi cỏ.

Tiểu mao cầu đứng trên sừng rồng kêu pi pi.

--Chúng ta vừa rồi nhất định là bay thật lâu đi? Ngay cả mẹ cũng bay mệt như vậy mà.

--Mẹ ơi, mẹ có đói không? Một con thú sừng to thì sao? Chúng ta có thể cùng nhau đi săn! Con sẽ chặn đánh bên hông!

--Ngậm mai giáp xác thật bất tiện đi, đúng không? Hiện tại cũng không quá cần nó, mẹ đem nó vứt đi, tuy rằng bên trong còn chút thức ăn và những chiếc lọ, có chút đáng tiếc.

--Mẹ có muốn tiếp tục mang nó theo không? Chúng ta xoắn một sợi dây cỏ chắc chắn, xâu nó vào đeo lên cổ nhé!

___

Tô Tinh mỗi ngày sẽ bay một đoạn thời gian, khi đói bụng liền rơi xuống đất ăn cỏ, khi mệt lại leo lên đứng trên sừng rồng.

Khi bé đang luyện tập bay, Hắc Long sẽ giảm tốc độ bay theo bé.

Sau nửa tháng, sức bền và kỹ năng bay của Tô Tinh đã tăng đáng kể.

Mặc dù vẫn không thể cùng tốc độ và sức chịu đựng đáng sợ của Hắc Long so sánh nhưng ít nhất bé cũng sẽ không bay được một đoạn thời gian đôi cánh liền bất động, thoát lực rơi tự do xuống mặt đất.

Đồ ăn trên đất cũng đã sẳn sàng, mặt đất trải đầy cỏ non mềm.

Không có dã thú nào dám đến gần cự long, cỏ xung quanh chưa từng bị giẫm đạp, cực kỳ sạch sẽ, tất cả đều thuộc về bé, Tô Tinh mỗi lần đều có thể ăn no nê.

Dần dần, Tô Tinh thích cuộc sống di cư phong phú và vui sướиɠ như vậy.

Hôm nay, Tô Tinh tỉnh dậy trên sừng rồng, duỗi thẳng tứ chi đón ánh năng ban mai, đang chuẩn bị chuyến bay đầu tiên trong ngày.

Nhưng Hắc Long đã trước một bước, mang theo bé bay lên.

Con rồng đen bay qua đàn thú, vượt núi sông bay hướng về khu rừng rộng xanh tươi.

Tô Tinh luôn cảm thấy khu rừng này nhìn quen quen, bất kể là sự phân bố sông hồ hay cây cối trong rừng đều mang lại cho bé cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Mãi đến khi nhìn thấy vách đá cao chót vót cuối khu rừng, bé mới phản ứng lại.

Bọn họ đã về nhà.

“Pi pi!”

Tô Tinh hưng phấn vỗ cánh, từ trên sừng rồng bay ra, bay về phía vách đá cao.

Đem tốc độ bay tăng đến cực hạn mà không cảm thấy kiệt sức, lao vυ"t lên như một quả đại bác nhỏ được bắn ra từ sừng rồng, bắn vèo một phát vào tổ rồng trên vách đá.

Hắc Long theo sát bé đáp vào hang động.

Tô Tinh lượn một vòng quanh hang động trống trải mà quen thuộc này, đáp xuống góc nơi bé dữ trữ đồ ăn.

Một lớp bụi dày bám trên chiếc lọ đựng thức ăn bằng vỏ hạt, trên lớp bụi và cát ẩn ẩn rất nhiều dấu chân chim, rất nhiều vỏ hạt chất thành đống.

Tô Tinh biết có chuyện không ổn, tiến lên nhìn vào miệng lọ thì thấy bên trong tất cả hạt cỏ và hạt dưa trắng của bé đã biến mất chỉ còn lại vỏ hạt.

Tên trộm đáng giận!

Tô Tinh tức giận.

May mắn thay, bé cũng đoán trược được phần nào chuyện này có thể xảy ra, cũng không thể không chấp nhận được.

Nhà bỏ trống mấy tháng bị trộm đột nhập là chuyện bình thường, chưa kể nhà của bọn họ thậm chí còn không có cửa.

Sau khi xác nhận bên trong chiếc lọ đã trống rỗng, Tô Tinh liếc nhìn chiếc mai bên cạnh.

Từng lỗ trên mai đều được bịt kín bằng nút bần và đầu gỗ, không có dấu hiệu hư hại.

“Chíp chíp chíp! Ah chíp—“

Tô Tinh vỗ cánh, gọi mẹ Rồng Đen đến giúp bảo bối mở chiếc mai, kết quả bị bụi bay lên làm ngạt, đánh cái hắc xì.

Xem ra cần làm tổng vệ sinh rồi.

Hắc Long đi đến, giơ móng vuốt đỡ Tô Tinh lên, để bé đứng trên đầu nó, tránh tiếp xúc với bụi bặm.

Nó dùng hai móng vuốt kẹp nút bần và dễ dàng kéo chúng ra bên ngoài.

Tô Tinh hận không thể nhảy xuống, chui vào trong mai tra xét.

Đây là chiếc mai bé dùng để đựng những mảnh thân cây.

Vừa chui vào trong mai, Tô Tinh nhìn thấy một đống khoai lang và thân cây khác.

Thật may mắn, đều còn ở đây.

Hơn nửa còn được bảo quản khá tốt, không bị thối rửa hay nảy mầm.

Đồ ăn hôm này liền quyết định là nó đi.

Nhưng trước khi ăn cần phải làm sạch hang rồng trước.

Trong hang đầy cát bụi, không có nơi nào để nghỉ ngơi, nếu vô tình vỗ cánh, bui bặm sẽ bay mịt mù.

Một năm mới đã đến, cũng cần phải tổng vệ sinh.

Tô Tinh kêu Hắc Long cùng nhau bay đến khu rừng dưới vách đá, bẻ vài cành cây trở lại.

Tô Tinh ngậm một cành cây trong miệng lau sạch cát bụi trên mai, lọ vỏ trái cây và trấu tích tụ trên mặt đất, tất cả chúng đều phải quét ra ngoài.

Bé quyết định nhờ mẹ Rồng Đen chuẩn bị thêm mai cho mình trong năm nay, bé sẽ cất hết thức ăn vào trong mai, dùng nút gỗ bịt chặt các lỗ và không bao giờ cho động vật khác có cơ hội cướp thúc ăn dự trữ của mình nữa.

Nếu thức ăn đủ nhiều, bé có thể chia một ít đặt trên vách đá cho những con chim không tìm được thức ăn vào mùa đông.

Tóm lại không thể để chúng làm hang động chứa đầy trấu, rất khó dọn.

Tô Tinh quét quét ngừng ngừng, nổ lực quét rác.

Hắc Long vốn còn tưởng tiểu mao cầu mang lá cây về là để ăn, nhìn thấy bé ngậm nhánh cây quét bụi cũng học theo ngậm cành đại thụ lên quét.

Khi nó sống một mình nó chưa từng để ý đến bụi bặm sau một thời gian di cư, dù sao ngủ một lát liền biến mất.

Nhưng tiểu mao cầu hiển nhiên quan tâm đến chuyện này.

Về sau phải chú ý làm sạch.

Với sự nổ lực của một con rồng và một cục lông nhỏ, hang rồng thực mau liền mang một diện mạo mới.

Hắc Long di chuyển hai khúc gỗ chắn ngay cửa hang và quét sạch cát bụi tích tụ ra khỏi hang.

Hai cây cháy đen này đã sớm đâm chồi non từ lâu, cành mới mọc còn cao hơn cả Tô Tinh.

Xét thấy tiểu mao cầu đã có thể bay, không cần chắn cửa hang để phòng bé rơi xuống vách đá nữa, Hắc Long chuyển hai khúc gỗ ra khỏi cửa hang và ném chúng vào khu rừng dưới chân vách núi.

Tô Tinh ném cành cây rách nát vừa dùng để quét dọn ra khỏi cửa hang, thở hồng hộc mà ngồi ở cửa nghỉ ngơi.

Rõ ràng bé chỉ quét một khu vực nhỏ trong kho thóc của mình nhưng vẫn mệt đến sắp không thở nổi, mặt xám như tro tàn.

Bên kia, Hắc Long ma ma, con rồng chịu trách nhiệm quét dọn gần như hầu hết tổ rồng lại biểu hiện như không có việc gì, khí tức đặc biệt ổn định.

Dù mới chuyển đi hai khúc gỗ to ở cửa hang khi quay lại hô hấp cũng chưa hề loạn.

Rồng so với rồng, tức chết rồng mà!

A, lại quên mất, mình kỳ thực đâu phải tiểu ấu long.

Lao động xong liền đói bụng.

Tô Tinh đem mấy củ khoai lang ra khỏi giáp xác, với sự giúp đỡ của Hắc Long ma ma đưa chúng lêи đỉиɦ núi để nướng ăn.

Mùa xuân là thời điểm hoàn hảo cho chuyến dã ngoại.

Đỉnh vách đã mọc đầy cỏ xanh mới được điểm xuyến bởi những bông hoa nhạt màu, ánh nắng mặt trời tươi đẹp rực rỡ chiếu xuống khiến ‘rồng ta’ cảm thấy ấm áp thoải mái.

Tô Tinh tìm thấy một hòn đá bằng phẳng, nhờ mẹ Rồng Đen đặt khoai lên đó.

Chính bé cũng theo sau nhảy lên, phun lửa nướng khoai.

Trải qua mấy lần kinh nghiệm phun lửa trước đó, bé càng ngày càng thuận bườm xuôi gió mà khống chế ngọn lửa, sẽ không ngoài ý muốn đem khoai nướng thành than nữa.

Ngọn lửa không được quá xa hoặc quá gần khoai, nếu quá gần khoai sẽ cháy, nếu quá xa lại không chín được.

Sau khi nướng được một lúc, Tô Tinh ngừng lại, lật mặt khoai.

Lúc đầu Tô Tinh tự mình lật nó, sau khi Hắc Long đứng bên quan sát một hồi, nó sẽ duỗi móng vuốt lật khoai trước khi Tô Tinh kịp ra tay.

Móng vuốt của con rồng đen đâm thẳng vào ngọn lửa màu cam, đem Tô Tinh doạ hoảng sợ, trực tiếp sợ đến phun nhằm chổ.

Hắc Long lại dường như không có chuyện gì xảy ra, như thể nó không thò chân vào ngọn lửa để lật khoai mà liền trong không trung lật chúng.