Quyển 1 - Chương 45: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Thanh âm quen thuộc này, mặt đất rung chuyển này, là….một đàn thú?!

Tô Tinh mở to hai mắt nhìn về phía bên kia bờ sông.

Một cặp sừng khổng lồ xuất hiện phía đó, chiếc sừng khổng lồ cứng cáp chậm rãi di chuyển lên sườn đồi, theo sau là một con thú thấp bé và không có sừng ở giữa hai chân nó.

Tô Tinh nhìn một lúc lâu mới nhận ra con tiểu thú không có sừng này chính là con của con thú có sừng khổng lồ.

Quái thú có sừng khổng lồ khi còn nhỏ lại không có sừng? Thật đáng yêu!

Ngày càng có nhiều sừng khổng lồ xuất hiện trên sườn đồi, trong đó có nhiều con non chỉ cao hơn chân của những con có sừng trưởng thành một chút.

Trên đường trở về từ Đảo Rồng, Tô Tinh cũng từng gặp một đàn thú đã di cư trở về, bé cảm thấy có một loại hưng phấn khi gặp lại lão bằng hữu sau một thời gian xa cách.

Bé bay lên, nhảy đến cặp sừng trên đỉnh đầu Hắc Long hướng về sườn núi đối diện phát ra tiếng kêu.

“Pi pi pi!”

Đã lâu không gặp các vị!

Con rồng đen ngẩng đầu, theo sau Tô Tinh gầm lên một tiếng.

“Grừ--“

Tiếng gầm của rồng ngắn và âm trầm nhưng vô cùng có lực xuyên thấu, có thể vang vọng khắp vùng hoang dã rộng lớn.

Những con thú có sừng khổng lồ quay đầu chạy biến, không có một tia do dự.

Những con thú phía sau còn chưa leo lên sườn đồi cũng rơi vào trạng thái bất an khi nghe thấy âm thanh rồng gầm.

Thật lâu sau không có con thú nào leo lên sườn đồi.

Tô Tinh: “….Chíp?”

Vốn dĩ chỉ là muốn chào đón, hiện tại thật xấu hổ.

Hắc Long không để bụng, tiếp tục vùi đầu gặm con giáp xác nó bắt được trước đó.

Khi trời tiết chuyển ấm, loài giáp xác cũng kết thúc giấc ngủ đông, rời khỏi nơi ngủ và đến bờ sông để ăn những loài cỏ nước tươi mới.

Lúc này có thể dễ dàng tìm thấy những con giáp xác, dọc theo bờ sông bay một vòng là có thể nhìn thấy vài đàn.

Mấy ngày nay, Hắc Long dựa vào giáp xác để lấp đầy bụng.

Bất quá về sau liền không cần.

Bọn họ đã tương ngộ đàn thú cùng di cư, hương vị của chúng sẽ càng ngon hơn và số lượng cũng nhiều hơn, hơn hết chúng còn tự di chuyển về lãnh địa thực đơn của Hắc Long.

Tuân theo thói quen tốt không lãng phí lương thực, Hắc Long ăn xong con giáp xác, sau đó nhét tiểu mao cầu vào trong cửa mai, nhặt lấy chiếc mai bay về phía bên kia bờ sông.

Hắc Long từng muốn đổi cho Tô Tinh một chiếc mai giáp xác hoàn chỉnh.

Nhưng khi thời tiết chuyển ấm, Tô Tinh nghĩ chiếc xe mui trần này cũng không tệ.

Bé từ chối chiếc mai mới của Hắc Long, cũng kéo lớp lông thú bao phủ chiếc mai xuống, ngày ngày ngồi trên xe mui trần được Hắc Long mang đi hóng gió.

Lúc này bé đang tận hưởng cơn gió thổi ngang qua đỉnh đầu, bị Hắc Long mang bay qua con sông, bay lên sườn núi.

Đàn thú tụ tập phía dưới chân núi, phía sau còn có đội ngũ di chuyển thật dài.

Chúng được dẫn đầu bởi những chiếc sừng khổng lồ, chúng nó ý đồ vượt qua sườn đồi và băng qua sông xuôi dòng.

Hắc Long dang rộng đôi cánh bay qua bầy thú đang hoảng loạn.

Bầy thú không thèm đi đường vòng nữa, mà điên cuồng chạy lên sườn đồi để nhanh chóng vượt qua con sông.

Tô Tinh vốn lo lắng những con thú non quá nhỏ không thể thuận lợi sang sông.

Nhưng chúng không hề bị tuột lại phía sau, dù nước ngập qua vai chỉ chừa lại chút đầu lộ lên, chúng nó dựa vào thân thể to lớn của thú sừng mẹ, nổ lực hướng bờ sông bên kia bơi qua, thẳng đến khi leo lên bờ thành công với hai chân trước cong lại.

Trong đàn thú có rất nhiều con non như thế này, không chỉ có tiểu thú sừng to mà còn có tiểu thú cổ dài, tiểu thú sừng nhọn và rất nhiều con non khác.

Tô Tinh bị sốc trước sự ngoan cường của những con tiểu thú này.

Tiểu thú mới sinh vào mùa đông năm nay, chúng nhỏ như vậy liền cùng đàn thú trưởng thành cùng nhau di chuyển, dùng chân nhỏ từng bước hoàn thành chặng đường di cư dài đằng đẳng này.

Bé cũng di cư cùng mẹ Rồng Đen nhưng bé chỉ an ổn trong mai giáp xác, ăn hạt dưa và quả khô, đắp chăn da thú, hoàn toàn dựa vào Hắc Long ma ma mang bé bay.

Không, bé không thể thua một đám tiểu thú kia được.

Bé cần tự lập, không thể làm một đứa trẻ già chỉ biết dựa vào mẹ Rồng Đen được.

Tô Tinh bay ra khỏi mai, vỗ cánh bay bên cạnh Hắc Long.

Từ giờ phải nổ lực, tranh thủ mùa đông năm sau tự mình bay đến đảo núi lửa.

Hắc Long nhìn thấy tiểu mao cầu bay ra ngoài lập tức giảm tốc độ bay theo bé.

Tô Tinh chỉ bay được một lúc đã mệt mỏi, con rồng đen giơ mai lên đúng lúc, ý bảo bé quay trở vào nghỉ ngơi.

Không được, con muốn tự lập, không thể ‘ăn bám người già’, chỉ bay được một đoạn ngắn như vậy liền từ bỏ, tiếp tục dựa vào mẹ Rồng Đen mang theo sao?

Khi ánh mắt rơi vào đàn thú phía dưới, Tô Tinh chợt nảy ra cái chủ ý.

Bé xà xuống và đứng trên chiếc sừng khổng lồ trên đầu của một con thú sừng khổng lồ.

“Chíp~”

Đạp trên cự giác liền không tính là ‘ăn bám người già’.

Quái thú sừng khổng lồ nhận ra trên đầu có thứ gì đó, nó lắc lắc đầu, cái đuôi thon dài cũng vung lên.

Cái đuôi của con thú sừng to chỉ có thể vung đến lưng để đuổi muỗi, nó không hề uy hϊếp đến Tô Tinh nhưng nó lắc đầu quá nhanh khiến bé có điểm choáng.

Tô Tinh dùng móng vuốt cố định mình trên chiếc sừng lớn, sau khi cự thú sừng to ngừng lại động tác lắc đầu vung đuôi, bé vỗ cánh làm công tác đánh giá.

“Pi pi pi!”

Xe của ngươi rất không ổn định!

Không thể so sánh với sự vững vàng của Hắc Long ma ma.

Hắc Long bất kể là lúc cất cánh hay hạ cánh, tốc độ nhanh hay chậm, Tô Tinh đứng trên chiếc sừng của mẹ Rồng Đen đều không cảm nhận được chút xóc nảy nào, liền tính lúc bé ở trong mai giáp xác cũng giống như vậy, cắn hạt dưa, chải vuốt long hay ngủ đều không bị bất cứ cái gì quấy nhiễu.

So sánh như vậy, Tô Tinh chợt hoài niệm cảm giác thoải mái khi được mẹ mang lên đường.

Nhưng bé vẫn muốn trở thành một con rồng con tự lập và không gây rắc rối cho Hắc Long ma ma.

Nghĩ như vậy, Tô Tinh có thể chịu đựng được những xóc nảy khi cưỡi chiếc sừng khổng lồ này.

“Grừuuu—“

Hắc Long bay lượn trên không trung, gọi tiểu mao cầu trở lại.

Nó không thể đến quá gần.

Sự tiếp cận của nó có thể khiến đàn thú sợ hãi, chúng sẽ rơi vào chấn kinh hỗn loạn và tiểu mao cầu có thể sẽ bị thương tổn lúc hỗn loạn.

Tô Tinh hiểu ý của mẹ nhưng….mẹ ơi, mẹ cưng chiều con non như vậy thực ổn sao? Bé sẽ bị nuôi phế a.

Tô Tinh biết bản thân mình không kiên trì gì mấy, nếu Hắc Long ma ma gọi nữa chắc bé sẽ quay trở lại giáp xác nằm xuống, sau đó càng khó kiên trì hơn.

Vì vậy, bé pi pi từ chối.

--Mẹ ơi, mẹ tin con đi, con có thể tự mình làm được mà!

Có thể….tìm một chuyến xe thuận tiện.

Hắc Long không hiểu sao tiểu mao cầu lại muốn ở trong đàn thú.

Không lẽ là do không còn thích gió trên cao hay đã chán ngắm cảnh trên bầu trời hoặc cũng có thể do ở trong đàn thú sẽ náo nhiệt hơn?

Ý tưởng của tiểu ấu tể biến hoá quá nhanh, nhanh đến mức Long không hiểu nổi.

Hắc Long từ không trung xà xuống, đáp trên bãi cỏ bên cạnh đàn thú.

Nó luôn giữ một khoảng cách với đàn thú di cư, khoảng cách này sẽ không gây ra sự kinh hoảng hỗn loạn cho đàn thú, cũng có thể canh giữ tiểu mao cầu.

Đàn thú ngẩng đầu cảnh giác nhìn Hắc Long đang đáp xuống từ phía xa xa, con cái dùng chân bảo vệ đàn con non bên trong, vừa di chuyển vừa tiếp tục ăn cỏ nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước.

Trên đường di cư có rất nhiều mối đe doạ, còn có rất nhiều kẻ săn mồi đồng hành cùng chúng.

Từ lâu chúng đã quen với việc có kẻ săn mồi theo đội ngũ, nếu mỗi lần nhìn thấy kẻ săn mồi nào cũng bỏ chạy thì chắc chúng đã chết vì kiệt sức trên đường.

Chỉ khi kẻ săn mồi lao tới hoặc tiếp cận trong phạm vi nhất định, chúng mới điên cuồng bỏ chạy.