Quyển 1 - Chương 37: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Khi Tô Tinh tỉnh dậy, bò lên từ tổ trứng duỗi thẳng tứ chi, bé nhìn thấy một tiểu bạch long hướng về phía mình lộ bụng lăn, bé đã không còn thấy ngạc nhiên nữa, lại cảm thấy hơi ngoài ý muốn khi hai con rồng con còn lại cũng bắt chược y như nó.

Được rồi, được rồi, đến giờ ăn.

Không còn nhiều quả hạch nên Tô Tinh dự định cho chúng ăn hạt dưa trắng.

Cái này bé đã dự trữ rất nhiều, hiện tại còn mười mấy lọ, hoàn toàn đủ ăn.

Tô Tinh nhét vài hạt dưa trắng vào vỏ quả hạch, ngậm trong mỏ rồi ra ngoài, đứng trên móng vuốt Hắc Long, pi pi kêu chúng lại ăn hạt dưa.

Con rồng con nhanh chóng lao đến chộp lấy hạt dưa.

Ừm….cảnh này có cảm giác giống như đang cho gà trong sân ăn vậy.

Tuy rằng trong số những con rồng trong hang động này, bé là con duy nhất trong giống gà.

Những con rồng đang gậm hạt dưa, phát ra tiếng răng rắc, răng của chúng có thể dễ dàng cắn nát những hạt dưa nhỏ màu trắng này và tất nhiên chúng ăn luôn cả vỏ.

Tô Tinh mấy lần vận chuyển thức ăn cho bọn chúng, đột nhiên nghe được vài âm thanh giống như rồng con phá xác, là truyền đến từ cửa hang động.

Những quả trứng rồng khác cũng đã nở?

Tô Tinh đã nhận thức đủ về khả năng sát thương của tiểu long, bé không dám liều lĩnh đi đến hang động của những con rồng khác để xem rồng con nữa.

Bây giờ bé cũng không lên thăm nhà cặp rồng lông vũ ở tầng trên nữa, vì sợ đột nhiên một con rồng con sẽ chui ra khỏi vỏ và bé sẽ trở thành bữa ăn của nó.

Con rồng trưởng thành bị Hắc Long uy hϊếp, không dám đánh chủ ý đến bé nhưng những con rồng con vừa phá xác không có nhận thức việc này.

Tô Tinh kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, đến ngày thứ năm khi đàn rồng đi săn mồi, bé liền nhìn thấy một đàn rồng con.

Có kim long, hồng long, lục long, lam long….còn có rồng lông vũ nhỏ.

Chúng nó đi theo bên người bố mẹ, trống lại giống hệt bố mẹ, chỉ cần nhìn thoáng qua có thể phân biệt chúng là con của con rồng nào.

Những con rồng bố mẹ có vảy và hiển nhiên rồng con mới nở cũng có, cả rồng lông vũ cũng vậy.

Tô Tinh ngốc lăng nhìn chằm chằm những tiểu long đứng bên cạnh rồng trưởng thành, thậm chí còn không nhận ra rằng miệng mình đang run rẫy.

Bé mở to mắt, ý đồ tìm kiếm những con rồng con nào trông khác với bố mẹ trưởng thành của chúng, ví dụ như rồng bố mẹ được bao phủ bởi lớp vảy nhưng rồng con lại có lông.

Nhìn đến mức đôi mắt sắp tê dại, bé cuối cùng cũng nhìn thấy một con rồng.

Là kim long.

Những con kim lông được bao phủ bởi lớp vảy vàng nhạt nhưng con non của chúng có lông trên lưng, hơi giống những con rồng trong thần thoại hay truyền thuyết phương đông.

Loại lông này chủ yếu dùng để giữ ấm cho con non, khi tiểu ấu tể lớn chúng sẽ rụng dần chỉ còn lại lớp vảy cứng.

Ngoại hình tiểu kim long gần giống những con kim long trưởng thành, có thể tưởng tượng rằng khi những sợi lông này rụng đi, chúng sẽ trở thành những con rồng con xinh đẹp khí phách giống hệt bố mẹ chúng vậy.

Cho nên không có con rồng nào giống tình huống của bé và mẹ rồng đen, trừ bỏ bọn họ đều sẽ phun ra lửa, cả hai không hề có chổ nào tương đồng nhau.

Thậm chí cả màu sắc ngọn lửa bọn họ phun ra cũng không giống nhau.

Hắc Long đáp xuống mặt đất đầy rêu, gõ nhẹ vào mai để gọi bé ra.

Tô Tinh sửng sờ đứng tại chổ, không kịp phản ứng.

Nửa ngày sau, bé cứng ngắc ngẩng đầu lên thông qua phần đỉnh của chiếc xe mui trần, con rồng đen đang cúi đầu nhìn bé.

Mẹ Rồng Đen được bao phủ bởi lớp vảy cứng màu đen, trong khi đó bé có bộ lông xù xù.

Từ màu trắng ban đầu biến thành màu vàng nhạt rồi bây giờ đổi thành màu vàng ấm, màu sắc càng ngày càng đậm nhưng chưa bao giờ có dấu hiệu biến thành vảy rồng.

Ngoài đôi cánh, Hắc Long ma ma còn có một đôi chân trước và một đôi chân sau, trong khi đó bé chỉ có hai cái vuốt gà.

Mẹ Rồng Đen có móng vuốt hữu lực và hàm răng sắc nhọn, trong miệng bé ngay cả một chiếc răng nanh cũng không có.

Bé chỉ có thể ăn thực vật, vô pháp tiêu hoá bất kỳ loại thịt nào, thậm chí ngửi thấy liền buồn nôn.

Mà mamy ăn tất cả mọi thứ, từ trái cây, hạt dưa và lá cây, mọi thứ chạy trên mặt đất, bay trên trời, bơi trong nước, tất cả những thứ bé có thể ăn và không thể ăn đều có trong thực đơn của mẹ.

Những khác biệt mà bé từng cố gắng bỏ qua hay tìm đủ lý do để giải thích, giờ phút này đã phơi bày ra trước mắt bé.

Tô Tinh đương nhiên biết có một số loài khi còn nhỏ và khi lớn lên rất khác nhau, như nòng nọc cùng ếch nhái, sâu lông cùng bướm….

Nhưng con rồng không có quá trình phát triển như vậy, những con rồng con rất giống con rồng trưởng thành chính là bằng chứng xác thực.

Nếu chỉ có tiểu bạch long trông giống bạch long trưởng thành thì rất có thể bé sẽ tiếp tục lừa mình dối người, khi tất cả con rồng con đều giống rồng bố mẹ, bé không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.

Chẳng trách, mamy và bé không có gì giống nhau.

Chẳng trách Hắc Long ma ma lợi hại như vậy, bé lại yếu ớt đến không thể tự mình sống sót.

Hoá ra bé hoàn toàn không phải con của mẹ Rồng Đen.

Tô Tinh buồn đến muốn khóc.

Nhưng bé không thể khóc, mamy còn đang nhìn bé, bé phải kiềm nén lại nước mắt.

Hắc Long lượn quanh mai nhiều lần như thể thắc mắc tại sao tiểu mao cầu không đi ra.

Mẹ đi nhanh đi, đi xuống hồ cùng những con rồng khác cùng nhau lặn bắt cá, lặn sâu đến nơi bé vĩnh viễn không bao giờ có thể lặn xuống.

Chỉ cần mẹ rời đi, bé có thể trốn đi khóc.

Tô Tinh chờ mong Hắc Long rời đi nhưng cũng sợ hãi mẹ bỏ mình lại.

Hắc Long đột nhiên dang rộng đôi cánh, ngay khi Tô Tinh cho rằng cuối cùng mẹ cũng bay đến hồ để săn mồi, con rồng đen đã tóm lấy mai và mang bé bay lên.

Nó không quay trở lại núi lửa cũng không hướng đến bãi biển.

Tô Tinh rưng rưng nước mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy núi lửa và tảng băng trôi nhanh chóng lùi lại phía sau.

Hắc Long bay qua cánh đồng tuyết rộng mênh mông, bay qua những ngọn núi lửa – nơi sinh sống của những con rồng khác, sau đó đáp xuống một khu rừng phủ đầy băng tuyết.

Hắc Long cúi đầu ngửi tuyết, bay lên bay xuống nhiều lần với chiếc mai chứa Tô Tinh, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cái cây lớn.

Hắc Long buông chiếc mai giáp xác, dùng móng vuốt bắt đầu đào tuyết và đất.

Chuỗi hành động này khiến Tô Tinh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Sự quen thuộc này đã được xác nhận khi con rồng đen vồ lấy một con tai dài màu trắng như tuyết từ cái hố trên mặt đất.

Như thế nào nơi này cũng có thú tai dài a?

Thậm chí trên hòn đảo núi lửa cũng có, trên thế giới này liền không có chổ nào mà quái thú tai dài không đến được có đúng không?

Hắc Long ném con thú tai dài đang cứng đờ thân thể vì sợ hãi đi, tiếp tục đào bới, lấy ra một nắm nhỏ thân cây khô héo và trái cây khô.

Con rồng đen tiếp tục đào, cho đến khi móng vuốt đều dính đầy bùn đất cũng chỉ đào đến một ít mảnh nhỏ quả hạch.

Mùa đông đã đi qua hơn phân nửa, nguồn thức ăn của quái thú tai dài đang dần cạn kiệt.

Hắc Long chỉ có thể đem một nắm nhỏ thu hoạch được cho Tô Tinh.

Tô Tinh nhìn những thân cây và quả khô héo có dấu vết móng vuốt của mẹ Rồng Đen, nước mắt nhịn một đường cuối cùng cũng rơi vào khoảnh khắc này.

Bé biết tại sao Hắc Long ma ma lại đi thật xa tớ đây để đào hang thú tai dài.

Vì trước đó bé không ra khỏi mai nên Hắc Long cho rằng bé đã ngừng ăn rêu.

Vào mùa đông trên hòn đảo núi lửa nơi tài nguyên thực vật vô cùng khan hiếm, nếu không ăn rêu chỉ có thể tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để tìm kiếm những món đồ ăn ẩn giấu.

Con rồng đen đã từ bỏ việc đi săn để đưa bé băng qua cánh đồng tuyết lớn, chỉ để tìm thức ăn quen thuộc tiểu mao cầu có thể ăn cho bé.

Bé rõ ràng không phải là con của mẹ Rồng Đen, tại sao mẹ lại đối xử tốt với bé như vậy?

Những giọt nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt Tô Tinh lăn xuống, trượt qua lớp lông vũ trên mặt rơi xuống nền tuyết mà không làm ướt lông.

Hắc Long chưa từng nhìn thấy nước mắt cũng không biết đó là cái gì, nó tưởng gần tiểu mao cầu bị bệnh, hoảng sợ đến gần, cúi đầu nhìn chăm chú tiểu mao cầu, vươn đầu lưỡi muốn liếʍ liếʍ bé lại bị chiếc mai giáp xác ngăn cản.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hắc Long ba ba, Tô Tinh không nhịn được nửa lao ra khỏi mai, bay lên trên mặt con rồng đen, ôm chặt lấy nó.

Cho dù con không phải là con của mẹ thì mẹ vẫn mãi mãi là mẹ của con.

Con yêu mẹ nhất!