Chương 48: Tình si ta nguyện kết tóc (cuối)

Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Lúc Lâm Dung Vi và tiểu linh thú lúc trở về từ sau nhà lá, Dược Tôn đã hấp thụ xong linh hỏa, đang tĩnh tọa điều tức. Lãnh Văn Uyên đứng ngồi không yên nhìn chung quanh, thấy Lâm Dung Vi ở phía sau hắn liền vội vã tiến lại.

“Sư tôn.” Lãnh Văn Uyên nắm tay áo Lâm Dung Vi, liếc mắt quan sát tiểu linh thú.

Gương mặt Tiểu linh thú đỏ hồng, một đôi mắt đen như bồ đào lấp lánh, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn dính chút bùn đất.

Lãnh Văn Uyên ánh mắt dời xuống, thấy móng tay tiểu linh thú cũng dính đất, liền rơi vào trầm tư.

“Đã làm gì?” Nam tử xách cục lông tới, một bên trách mắng tiểu linh thú, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi.

Tiểu linh thú giương mắt lén nhìn Lâm Dung Vi, ngại ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Mặt Lãnh Văn Uyên hơi biến sắc, vô tình hai mắt nhìn nhau với nam tử.

Tất nhiên hắn ta hiểu ý Lãnh Văn Uyên muốn biết chuyện gì xảy ra, hắn hướng Lâm Dung Vi hất cằm một cái.

Hỏi đi, hỏi bọn họ đi đâu làm gì.

Lãnh Văn Uyên mím môi, ngẩng đầu đối diện với cái nhìn lãnh đạm của Lâm Dung Vi. Gấp gáp một lúc liền níu chặt ống tay áo y, cúi đầu im lặng.

Nam tử ghét bỏ đảo mắt, hướng về tiểu linh thú.

Không có chí khí, nhìn bản tôn đây này!

“Bản lĩnh lớn nhỉ?” Ngữ điệu hắn ta cố ra vẻ nghiêm nghị, gõ nhẹ lên trán tiểu linh thú, “Làm sao mà bẩn như vậy, có phải té ở đâu không? Hay lại đυ.ng này đυ.ng kia?”

Tiểu linh thú vội vàng lắc đầu, giương mắt đầy nước nhìn phu quân nhà mình.

“Vậy thì đi đâu?” Trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, xách nhóc con đẩy cho tiểu linh thú khiến nàng chôn mặt vào lông tơ mềm nhũn, thanh âm dịu dàng, “Ngươi bây giờ đã có con trai. Hiện tại trí nhớ và tiên lực ngươi đều chưa khôi phục, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, bản tôn và con trai đều sẽ đi theo ngươi đi.”

“Không được nói bậy.” Tiểu linh thú bĩu môi, kiễng chân hôn lên môi nam tử, hắn ta ngạc nhiên một chút, liền ôm lấy tiểu linh thú ngọt ngào hôn lại.

Lãnh Văn Uyên ở một bên vẻ mặt phức tạp, lần nữa đưa mắt nhìn Lâm Dung Vi, phát hiện y đang rất thờ ơ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Sư tôn?” Lãnh Văn Uyên nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Dung Vi.

“Hử?.” Lâm Dung Vi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt là nụ hôn cuồng nhiệt của đôi tình nhân, nhóc con bị ném qua một bên, lông tơ trên người xù loạn, ngơ ngác nhìn cha mẹ mình.

Hai người dây dưa quấn quýt, hô hấp dồn dập.

Nhóc con yên lặng quay lưng lại, bả vai nhỏ nhắn nỗ lực gồng mình. Hình ảnh cục lông xơ xác trong gió hơi có vẻ tang thương.

Lãnh Văn Uyên vô tình hay hữu ý liếc về phía hai người, mặt đầy ao ước không nói cũng hiểu.

Lâm Dung Vi thu hết vào mắt, vì không muốn quấy rầy chuyện tốt nhà người ta, y nhẹ nhàng vuốt nhóc con một lúc, chào hỏi Dược Tôn xong liền đưa Lãnh Văn Uyên xuống núi.

Mắt thấy đồ nhi nhà mình phảng phất mặt đầy ao ước phức tạp, Lâm Dung Vi dừng bước lại, tuỳ ý Lãnh Văn Uyên tinh thần trên mây bước qua cả y.

Chỉ là vừa được hai ba bước, Lãnh Văn Uyên chợt nhận ra trước mặt không có ai, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

“Sư tôn?” Lãnh Văn Uyên hoang mang, Lâm Dung Vi trong mắt mang ý cười, liền trốn đi.

“Sư tôn!” Lãnh Văn Uyên luống cuống tay chân, nhìn quanh một lúc chỉ thấy bốn phía không người, càng sợ hãi bất an.

Giữa dãy núi tịch mịch tĩnh lặng, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi cây cỏ xào xạc. Tử sương hoa cũng nương theo gió mà phiêu đãng trong không trung. Không có tiếng côn trùng chim chóc rả rích, Lãnh Văn Uyên cô độc đứng giữa dãy núi mênh mông, như thể trên thế gian này thật sự chỉ còn một mình hắn.

“Sư tôn, đừng làm ta sợ.” Lãnh Văn Uyên sốt ruột không biết phải đi hướng nào, đang lúc hắn đang xem chừng xung quanh, Lâm Dung Vi sau một thân cây nhẹ nhàng lướt qua, Lãnh Văn Uyên tinh mắt thấy được liền vội vàng đuổi theo.

Lãnh Văn Uyên đến bên gốc cây vừa rồi lại không thấy bóng dáng Lâm Dung Vi đâu. Lúc đang không biết làm sao, Lâm Dung Vi từ phía sau áp lại gần, đôi môi như anh đào nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt hắn, chậm rãi dời về phía bên môi.

Lâm Dung Vi niết nhẹ cằm đồ nhi đang ngẩn ngơ, ôn nhu hôn lên. Chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng nhưng đều khiến cho cả hai trong lòng ấm áp không thôi.

Lúc trước đút thuốc bị Dạ Mị nhìn chằm chằm, có phần vội vã.

Giờ đây trong trời đất này tựa như chỉ có hai người, từng bông hoa tím nhỏ mịn như nhung chậm rãi rơi xuống, thật giống như thời gian đang bị đóng băng, từng giây trôi qua đều mang theo ý ngọt nhàn nhạt.

Lãnh Văn Uyên loạn nhịp ngây người như phỗng, đôi mắt một khắc cũng không chớp. Môi Lâm Dung Vi nhẹ nhàng nấn ná như không nỡ rời đi, xúc cảm mềm mại khi tiếp xúc khiến cho hai người trống ngực dồn dập, thần hồn điên đảo.

Hầu kết của Lãnh Văn Uyên trượt một cái, giống như cuối cùng kịp phản ứng lại, hắn liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt đến nơi rồi, sợ là kích động tột cùng.

Lâm Dung Vi dùng môi nhẹ nhàng tách môi hắn theo, sau đó nhanh chóng rời đi, thành công chọc cho Lãnh Văn Uyên muốn vội vàng che miệng tránh cho mình kêu lên. Lúc giơ tay lên lại nhớ tới môi vừa được “sủng ái”, liền không muốn chạm tay vào, chỉ đành chạm tay vào mặt.

“Bây giờ có thể chuyên tâm đi đường chưa?” Ánh mắt Lâm Dung Vi trong trẻo lạnh lùng, lời nói ra trong nháy mắt khiến Lãnh Văn Uyên phải đỏ mặt.

“Có thể.” Hắn vô thức liếʍ môi trên, sắc mặt lại đỏ mấy phần.

Lãnh Văn Uyên theo sát Lâm Dung Vi xuống núi, dọc đường đi cười ngu không dứt, bộ dáng kia giống như vừa trúng năm ngàn vạn Linh Châu Tử vậy, toét miệng cười mãi trông vui thích cực kỳ.

“Đúng rồi, sư tôn, chúng ta tiếp theo đi tới đâu?” Lãnh-hưởng-ân-sủng bị dẫn khỏi Dược Vân Lĩnh mới ra hỏi chính sự.

Lâm Dung Vi quay đầu nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, không rõ ý tứ hỏi hắn, “Liên Dực Thành, ngươi nghe qua chưa?”

“Liên- Liên Dực Thành!” Lãnh Văn Uyên suýt nữa nhảy cẫng lên, độ nóng trên mặt vừa hạ xuống liền nhanh chóng về như cũ.

Chim liền cánh, hoa liền cành*, Tiên Vực không ai là không biết, không ai là không hiểu Liên Dực Thành, chính là nơi những cặp đạo lữ đều đi tới, nghe nói ở Liên Dực Thành câu cửa miệng của chưởng quỹ tiên các là “Xin lỗi nha tiên hữu, tiểu tiệm chỉ còn một gian phòng hảo hạng thôi.”

Chưa nói tới cảnh đẹp của cầu Liên Tâm và hồ Đặng Mộc, ngay cả ngọc nhuận cao cũng là “đặc sản” của Liên Dực Thành.

Lâm Dung Vi thờ ơ nhìn Lãnh Văn Uyên lệ nóng doanh tròng, hệt như hắn vui đến phát khóc tới nơi rồi.

Y cười thầm trong bụng, triệu Bách Thắng ra, còn chưa niết quyết đã thấy Lãnh Văn Uyên vọt lên bắt lấy tay y, “Sư tôn, để ta ngự kiếm cho!”

Lâm Dung Vi yên lặng lui ra, cũng không biết mới vừa rồi, kẻ hoảng hốt ôm eo y không buông là người phương nào.

Lãnh Văn Uyên niết ngự khí quyết rất quen tay, Lâm Dung Vi dửng dưng đứng sau lưng hắn, chỉ nghe hắn nói, “Sư tôn, đứng vững.”, Bách Thắng liền như ngựa hoang mất dây cương, tốc độ cuồng dã xông lên tận chân trời. Tốc độ này so với lúc Lâm Dung Vi ngự khí còn nhanh hơn nhiều.

Đúng là tiểu yêu tinh mà!

Lâm Dung Vi thản nhiên ngồi xếp bằng trên Bách Thắng, nhìn sống lưng thẳng tắp của người trước mắt, ánh mắt chậm rãi đi xuống.

Lúc y nắn lại thân thể cho hắn đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào. Bất kể là cơ bụng hay đường nhân ngư đều là hoàn mỹ tỉ mỉ nhất. Tuy mông hơi ít thịt nhưng tập luyện một chút sẽ khác.

Lâm Dung Vi lục lại vài ký ức trong trí nhớ, tuy y là thân xử nam nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy. Có lẽ lần đầu tiên của Lãnh Văn Uyên sẽ không tốt lành lắm nhưng vẫn có thể sau này từ từ học hỏi.

Đối với chuyện tình ái, dù là người phàm hay tu sĩ thì tốc độ học hỏi đều có thể bứt phá giới hạn.

Ở tiên các sang trọng nhất, chuẩn bị ngọc nhuận cao tốt nhất. Nếu Lãnh Văn Uyên thích thì thêm chút đồ tình thú vô hại cũng được…

Lâm Dung Vi tự quyết định đầy đủ hết, Lãnh Văn Uyên ở trước mặt cũng là không ngừng suy tính cái gì, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm ngượng ngùng.

Tốc độ ngự khí của hắn cực nhanh, núi sông dưới chân chớp mắt biến đổi, sau mười mấy giờ không nghỉ cuối cùng đã đến nơi. Lúc Lâm Dung Vi xuống khỏi Bách Thắng, dưới chân cũng tê rần.

“Sư tôn, đây là lần đầu tiên ta tới Liên Dực Thành.” Văn Uyên khẩn trương đứng sát bên Lâm Dung Vi, càng gan dạ muốn dắt tay Lâm Dung Vi nhưng lại lại không dám nhìn xuống, sờ hai lần đều không bắt được tay y.

Lâm Dung Vi trong mắt lộ ý cười, chủ động nắm lấy bàn tay đang không biết để đâu của Lãnh Văn Uyên, từ từ tiến vào Liên Dực Thành.

Sống lưng Lãnh Văn Uyên căng thẳng, cả người cứng như rối gỗ bị Lâm Dung Vi dắt đi. Trong Liên Dực Thành rất nhiều đạo lữ du ngoạn, cửa tiệm bên đường đều không bán thức ăn đồ dùng như thường mà là cái gì cháo uyên ương, phục sức từ đậu tương tư, ngay cả pháp khí cũng bán theo đôi theo cặp.

Lâm Dung Vi thấy Lãnh Văn Uyên không dời mắt khỏi những thứ này được, y liền dẫn hắn đi nếm thử vài món ăn. Vốn là đồ bổ thượng hạng chứa linh lực, nhưng vào trong cơ thể y, tất cả liền trở thành thức ăn của ác chủng.

“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên nhìn quanh trái phải, “Bọn họ- bọn họ đều mặc…”

Lâm Dung Vi phục hồi tinh thần lại, nhìn các cặp đạo lữ đang ăn mì chung quanh, họ đều mặc đồ na ná nhau, giống như đồ đôi trong thế giới thật vậy.

Y nhìn chăm chú vào Lãnh Văn Uyên, hắn lại đỏ bừng mặt nhìn lại y, ý tứ cũng muốn mặc đồ đôi.

Trong lòng Lâm Dung Vi vẫn luôn có cảm giác thiếu nợ Lãnh Văn Uyên. Sắp lấy trinh tiết của người ta, tất nhiên là phải cho hắn ước gì được nấy.

“Tiên trưởng ngài mau tới xem, bộ liên thanh bào này lấy cảm hứng từ và , ống tay áo thêu họa tiết hồ hoa sen cực tỉ mỉ. Vạt dưới tả dáng vẻ phần đuôi của thanh điểu khi vυ"t bay, vạt trên là quấn quýt lấy , càng là thương tiếc tình yêu của…”

雁因三青鸟, 更报长相思

Nguyện ngôn tam thanh điểu,

Khước ký trường tương tư

Những xin ba con chim xanh của Tây Vương Mẫu,

Thay ta báo nỗi lòng nhớ nhung.

Đây là hai câu trong bài thơ Tương Phùng Hành của Lý Bạch nha, còn cái mình nghĩ cũng là trích thơ nhưng nó cụt quá mình tìm không ra TTwTT)

Lãnh Văn Uyên nhìn một đôi liên thanh bào, mắt liền sáng rỡ. Lâm Dung Vi thấy trường bào này màu sắc đạm nhã cũng khá thích, lúc này liền muốn mua.

“Sư tôn, để cho ta mua đi!” Lãnh Văn Uyên nôn nóng vọt tới trước mặt như lúc ngự khí vậy, từ huyền nhẫn lấy Linh Châu Tử ra đưa cho chủ tiệm, “Gói lại đi!”

Hình như hắn hăng hái hơi quá rồi…

Lâm Dung Vi hơi cảm thấy nghi ngờ, chỉ thấy bước chân Lãnh Văn Uyên lại bắt đầu lệch hướng, một mùi thơm ấm áp như có như không bay trong không khí. Y khẽ quay đầu, liền thấy trên bảng hiệu treo, “Ngọc nhuận các”.

Ngọc nhuận cao là “đồ” dùng trong phòng, Lâm Dung Vi vô tình hay hữu ý nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, hắn cũng hốt hoảng liếc mắt nhìn y.

Xem ra là xấu hổ.

Lâm Dung Vi dắt tay Lãnh Văn Uyên bước vào trong ngọc nhuận các. Trên kệ trưng bày hơn trăm loại hàng hóa, bên cạnh còn có ngọc cao dùng thử, có thể thấy nó đã được quệt thử, nhìn dinh dính và mùi rất thơm.

“Hai vị tiên trưởng cần gì?” Một người chạy việc thấy khách vào lập tức bước tới, trên mặt cười vui vẻ.

“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên chợt cúi đầu, sắc đỏ lan đến tận cổ.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

“Thật to…” Thẹn thùng cúi đầu, ngượng chín cả người.