Chương 1: Thật sự chỉ là bạn?
Hôm nay 1 ngày chủ nhật đẹp trời nó vươn mình uể oải bước xuống giường sau khi nướng khét kẹt.
Kính kong … Kính kong… Kính kong…
-Mới sáng mới sớm, ai dô duyên dữ dậy trời?- nó nói bằng giọng bực tức.
Nó mở cửa.
-Ai? Á à là mày Ân đấy à.-nó nói đầy vẻ khıêυ khí©h.
-hahaha…-một tràng cười khả ố.
-Cười dề thằng kê? –nó khoanh tay trước ngực hất mặt ra dáng chị đại.
- Mày…mày…. Haha
-Cụ mày, tao cảnh cáo nhá nói lẹ không tao đập phát quy tiên đấy con ạ.
-Thôi đừng nóng, tao hỏi thật nhá?
-Nói.- lại tiếp tục cái dáng hai tay khoanh trước ngực hất mặt.
-Mày đổi phong cách mới hả sao không nói tao?
-Không làm gì có- nó ngơ ngác.
-Thế mày đang mặt gì đế?
Nó nhìn mình từ trên xuống.
-Á Á Á – nó chạy vào nhà đóng cửa cái rầm bỏ quên 1 người đang đứng đó.
Vâng hiện tại trên người nó bộ đồ ngủ kitty nhăn nhúm, đầu tóc như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở mang nhầm chiếc dép màu hồng chiếc màu đen.
10 phút sau nó mở cửa sau khi trang phục chỉnh tề nó lại quay lại là 1 con bé cá tính, nghịch ngợm.
-Sao tìm tao có chiện dề?
-À nay chủ nhật định rũ mày đi chơi. Sao ý mày thế nào?- Ân dựa cổng hất mặt hỏi
-Hê hê tưởng dề chớ đê chơi thì tao ok liền.
-Vào lấy áo đi trời đang lạnh.
-Ờ đợi tao.
1’
2’
3’
-Hê đi thôi, mà đi xe hay đi bộ.
-Đi gì mày chọn đi.
-Đi bộ đi cho khoẻ người.
-Ô ô con mắm như mày mà cũng…
-Con mắm? Như tao thì sao? rắc…rắc-nó gầm gừ bẻ tay, khởi động.
-Hê đòi đánh tao á đâu có dễ, bắt được tao đi đã nhá…-Ân vừa nói vừa chạy
-Ô ki men đợi đến lúc đó mày chết chắc- nó cũng co giò chạy theo.
Trên đường mọi người thấy một đôi trai gái vui đùa thật hạnh phúc nhưng sự thật có phải vậy?
-Á Ân à mày chết với tao thằng chó này.
-Ê này, đuổi không kịp rồi mắng tao luôn đấy à.
Bộp…rầm…kết quả nó bị đo đường.
Cậu (Ân) tưởng nó giả vời vẫn chạy tiếp, 1 lúc sau cậu nói:
-Này, mày định ăn vạ ở đấy à, to không bị lừa đâu đứng dậy đi.
Nó không trả lời, cậu bắt đầu sợ rồi đấy.
-Nhung, Nhung ơi- Cậu chạy lại đỡ nó dậy.
-Hu…hu..hu.- mặt nó nước mắt nước mũi tùm lum.
-Thôi nín đi tao xin lỗi thôi nào có đau chỗ nào không- Cậu lấy tay áo lau nước mắt cho nó.
-Sao không đi luôn đi- Nó nói như mếu, lại sắp khóc nữa rồi.
-Tao xin lỗi, có đau chỗ nào không.
-Có đau lắm, đau ở đây, ở đây nữa- nó chỉ đầu gối và bàn tay của nó.
-Chảy máu rồi, lên nhanh, tao cõng đi viện.-Cậu hoảng quá, rối cả lên.
-Mày làm quá, chảy có tí máu mà như tao sắp chết tới nơi ấy- Nó đang đau lắm mà nhìn mặt cậu cũng bật cười.
-Không được phải đi viện gấp.-Cậu kiên quyết đòi đưa nó đi viện cho bằng được.
Nó đứng dậy mặt dù có hơi khó khăn, mặt nó nhăn như khỉ sắp khóc nữa rồi.
-Mày đi đâu- cậu kéo tay nó lại.
-Tiệm thuốc.- nó vừa nói xong hai chữ thì mặt cậu đã nhăn nhó
-Sao không để tao đưa đi viện.
-Bị đau có chút xíu mà đi viện chi cho tốn tiền, để tiền bao tao ăn kem được rồi- (tưởng chị ấy…hazzz)
-Nhưng…
-không thôi mày đi một mình đi, mặt kệ tao.- nói xong đi luôn không quan tâm người nào đang đứng như mọc rễ ở đó luôn.
-Ê đợi tao.-cậu lật đật chạy theo.
Sau khi mua xong nó ra chỗ ghế đá trên vỉa hè ngồi tự băng bó vết thương.
-Để tao.-cậu giựt chai cồn trên tay nó.
-Mặt kệ tao.-nó giận
-Tao làm gì mà mày như vậy chỉ là tao lo cho mày quá thôi, vậy giờ mày đang ở đâu ở viện à, đấy tao cũng nghe theo mày đấy thôi, tự nhiên giận tao.-cậu bê nguyên cái bộ mặt con nít ra để đấy, lí sự cùn.
-Thôi nào, tao xin lỗi.-vừa nói nó vừa bẹo má cậu.
-Ỏ ao a, au (bỏ tao ra, đau)
-Hì hì, cưng quá đi hà- nó trước khi bỏ tay ra còn vỗ vỗ vài cái và chính lúc đó nó lại làm cho tim cậu đập trật nhịp nữa rồi.
-Đưa đây tao băng cho.-cậu lườm nó nhưng vẫn băng cho nó đây thôi.
1’
2’
…
10’
Thật ra cậu băng bó rất thạo nhưng sợ đau nó nên cứ từ từ băng.
-Hura, xong rồi.-cậu vui mừng ra mặt nhìn thành quả của mình.
-Ăn kem đi.-nó đang đau mà vì ăn nó có thể hi sinh tất cả (hơi quá).
-Ê này, không cảm ơn tao à?
-Cảm ơn cái gì, tao nhớ tao có nhờ mày cái gì đâu ha?-nó đểu đểu
-Tao vừa băng bó cho mày xong đấy nhá.
-Mày tự nguyện chớ tao có bắt mày làm đâu nhề.
-Mày…thôi không chấp cái đồ lùn.
-Mày nói ai lùn cơ?- nó liếc cậu
-Tao nói phong long trúng ai thì trúng, hề hề, lên tao cõng.-cậu quỳ xuống ra hiệu nó lên lưng mình.
-Cõng làm gì, tao có chân tao tự đi được.
-Không ăn kem à, còn chân mày á tao nghi ngờ nó lắm lên tao cõng an toàn hơn…nhanh.
-Ăn kem á, ok ok đi liền…
Bịch
Nó đang hôn đất, tua lại nhá, nghe thấy kem mắt nó sáng lên quên cả chân mình bị đau cứ thế mà đứng lên bước đi ung dung tự tại và chưa được 1 bước nó đã hôn đất.
-Đấy tao nói rồi, có sao không?- cậu chạy lại đỡ nó.
-Đau.- sao không biết cứ có cậu nó lại làm nũng nhỉ có lẽ vì từ trước giờ cậu đã là chỗ dựa cho nó mỗi khi nó buồn, nó vui.
-Lên tao cõng.
-Thôi…tao tự đi được.
-Tự đi được…lúc nào cũng thế cái gì cũng tự làm được, mày không cho tao cơ hội, chưa bao giờ cả, tao muốn giúp mày, à không tao muốn che chở cho mày, và chắc mày không biết tao yê…- Cậu hét lên sau đó giọng nhỏ dần nhỏ dần rồi im lặng vì cậu thấy ánh mắt sợ hãi của nó.
Nó sợ cậu nói ra, nói ra điều ấy, nói ra cái điều mà làm nó mất đi người bạn thân này mất, thế nên ngàn lần nó xin cậu đừng nói để cho nó có thể được nuông chiều, được che chở…mà có lẽ nó ích kỉ quá rồi…mắt nó cụp xuống ánh mắt đượm buồn.
-Lên đây tao cõng.
Nó không nói gfi chỉ làm theo lời cậu nói.
-Này mày….- cậu nghiêm mặt làm nó hơi sợ
-Sao…sao thế?
-Mày…nhẹ lắm.-mặt cậu vẫn hầm hầm.
-Phì…haha…có gì đâu mày làm tao sợ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Lúc nào cũng vậy cậu biết làm cho nó phì cười bất cứ lúc nào.
-Tao không đùa…mày rất nhẹ đấy.-vừa nói cậu vừa bước đi.
Nó im lặng…vòng tay qua cổ cậu xiết chặc như cái ôm của người bạn thân. Nhưng mà cậu lại không nghĩ vậy…
Và thế nó yên vị trên lưng của cậu nhìn thật hạnh phúc. Nó thật sự rất vui quên cả trước lúc đó nso đã buồn như thế nào, thật sự khi bên cậu nó mới thoải mái vô lo,vô nghĩ vậy thôi.
Cả ngày hôm ấy nó và cậu rong ruổi khắp cả thành phố đến tối mịt. Trên con đường về nhà nó có 1 chàng trai cõng cô gái:
-Nhung này….nếu tao nói tao….tao yêu mày thì mày có đồng ý làm bạn gái tao không?
Cậu quyết định nói ra chri vì hành động của nó lúc chiều, làm cho tim cậu lạc nhịp.
Nó không trả lời.
-Ngủ rồi à, ngủ ngoan người anh yêu.
Nó nghe hết, nghe hết tất cả những gì cậu nói với nó. Nhưng m.à nó chỉ là không biết nói với cậu như thế nào nhiều khi nó muốn nói với cậu chỉ xem cậu là bạn thân, anh trai nên cậu đừng yêu thương gì nó nữa.
------------------