5.
Ta nén lại những đau xót trong lòng, ngữ khí vừa thận trọng vừa mang theo một tia hy vọng: “Ta nhường một bước, để cho nàng ta làm trắc phi, huynh đừng quỳ nữa, được không?”
Với gia thế của Khúc Anh, chỉ sợ đến trắc phi cũng là trèo cao rồi.
Ánh mắt hắn vô tình, không chút do dự đáp: “Nàng ấy là người con gái mà ta yêu, không thể làm thϊếp được. Ta thích ai, thì nhất định đời này kiếp này chỉ có mình người đó.”
Đời này kiếp này, chỉ yêu một người.
Ta bỗng muốn bật cười, mà sống mũi lại cay cay như muốn khóc. Khương Hoài Nguyệt ơi, đúng là vừa đáng cười, lại vừa đáng thương.
Ta ngẩng đầu nhìn mưa bay, mây đen bao trùm cả bầu trời. Ta đứng nhìn rất lâu, cho đến khi tâm tình bình tĩnh trở lại.
Cận vệ của Hoàng thượng chạy đến cho mời ta vào trong. Hoàng thượng có lẽ đã biết trước là ta sẽ đến, trên mặt bày ra vẻ sầu não, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Hoàng thượng ở trước mặt ta giáo huấn Thái tử một trận, nói hắn trước giờ vẫn luôn coi trọng đại cục, bây giờ lại hồ đồ đến mức bị một dân nữ mê hoặc.
Cuối cùng, Hoàng thượng quay sang hỏi ý kiến của ta.
Ý kiến của ta ư?
Nếu ta kiên quyết muốn gả cho Thái tử, e là cũng đang làm khó Hoàng thượng, hà tất phải cố chấp như vậy?
Còn nếu ta đồng ý hủy hôn, chuyện này ắt hẳn sẽ thành trò cười trong mắt thiên hạ, sau này Khương gia có lẽ sẽ chẳng thể tìm được một mối hôn sự môn đăng hộ đối nào nữa.
Nam nhân từng làm tất cả mọi việc chọc ta cười mỗi khi thấy ta chau mày ủ rũ, giờ đây lại kiên quyết muốn đẩy ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giờ khắc này ta cuối cùng cũng thông suốt, Thái tử của hiện tại đã không còn yêu ta.
Ta hành lễ với Hoàng thượng, quỳ gối giữa đại điện, trịnh trọng nói rõ ràng từng chữ:
“Tùy Thái tử điện hạ quyết định.”
Ta nuốt nước mắt vào trong, thân là đích nữ Khương gia, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng không được làm mất thể diện.
Rơi nước mắt là thất lễ, là yếu đuối, không phải là phong thái của thế gia.
6.
Hoàng thượng truyền khẩu dụ, hủy bỏ hôn ước của ta và Thái tử. Nhưng tất cả cũng chỉ có vậy, Hoàng thượng không hề đồng ý chuyện để cho Khúc Anh làm Thái tử phi.
Nói cho cùng, cho dù là gia thế hay tài đức, Khúc Anh đều không xứng với vị trí đó.
“Tiểu như, người đừng buồn làm gì. Thái tử điện hạ chỉ là nhất thời bị hồ ly tinh mê hoặc thôi. Nghe nói Thái y viện đã gửi thư cho sư phụ của ngài ấy, mời lão thái y quay về kinh thành xem bệnh cho Thái tử. Lão thái y đã ra tay thì bệnh của Thái tử chắc chắn sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Tiểu thư ơi, không có ai xứng với Thái tử hơn người nữa đâu, Thái tử phi là Hoàng hậu tương lai, không phải cứ thích là có thể sắc phong được. Đợi Thái tử bình tĩnh trở lại chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Tiểu thư yên tâm, dân nữ kia cùng lắm cũng chỉ có thể làm một phi tần nhỏ bé.”
“Ấy ấy tiểu thư, đừng có cắt, đây là giá y mà người thêu suốt một năm mới xong đấy.”
Nhũ mẫu giành lấy giá y trong tay ta, không cho ta động vào.
“Đây là đồ dành cho Thái tử phi, ta không cần dùng đến nữa, giữ lại thì có ích gì?”
Nhũ mẫu không thèm nghe lời ta, đem giá y cẩn thận gấp gọn lại như báu vật, bà ấy vẫn còn ôm hy vọng với mối hôn sự này.
Thực ra không chỉ có bà ấy, mà cả cha mẹ ta, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đều đang ôm hy vọng, cảm thấy một ngày nào đó Thái tử nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.
Dù sao tình cảm nhiều năm giữa ta và Dung Ngọc, nói tan là tan khiến ai cũng đều khó mà tin nổi.
Có điều, bọn họ không biết rằng, dù cho Dung Ngọc có thật sự hồi tâm chuyển ý, nhưng ta thì không.
Ta buông kéo trên tay xuống, bàn tay đặt lên ngực, trong lòng nhói lên từng hồi nhưng đầu óc lại thanh tỉnh đến lạ.
Ta và Dung Ngọc đã không thể quay về như trước kia được nữa, cho dù một ngày nào đó hắn khôi phục lại ký ức, thì bát nước hất đi cũng không có cách nào lấy lại được. Giữa chúng ta đã có một bức tường ngăn cách, làm thế nào cũng không bước qua được.
Từ nhỏ ta đã là kẻ theo đuổi sự hoàn mỹ, ta không thích những thứ không còn hoàn hảo như dáng vẻ ban đầu.
Tỷ như cánh phượng hoàng đã nhuốm máu đó.
Tỷ như Thái tử của bây giờ.