Chương 4

7.

Mấy ngày sau, Lý Hà đem theo một đám người đến phủ Thừa tướng, cùng với một đống lớn toàn hòm toàn rương. Nhìn thấy ta, hắn đỏ mặt vì khó xử.

“Khương cô nương, Thái tử nói nếu đã đường ai nấy đi, Đông cung sẽ không giữ lại đồ mà Khương cô nương đưa đến trước kia, tránh để Khúc cô nương nhìn thấy sẽ không vui.”

Từ khi lập hôn ước, mẫu thân đã dặn dò ta phải thường xuyên tự tay làm túi thơm, y phục để đưa đến Đông cung, thể hiện sự hiền huệ chu đáo của người nhà Khương gia. Nhiều năm như vậy, đồ đưa đến Đông cung quả thực không ít.

Ta nhìn từng hòm từng rương chất thành đống trước cửa, đoạn cười cay đắng: “Thái tử điện hạ suy nghĩ thật chu đáo.”

Lý Hà gãi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.

Ta nhìn những đồ vật trước mặt, bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

Năm ta tròn một tuổi, trong lễ bốc thôi nôi, ta bò qua cả một bàn bày đầy những vật phẩm quý giá, đυ.ng cái này chạm cái kia, đạp xuống không biết bao nhiêu ngọc ngà châu báu. Ta bò từ đầu bên này đến đầu bên kia, cuối cùng ôm lấy Dung Ngọc lúc đó mới sáu tuổi. Trưởng bối có mặt ở đó đều bị một màn này của ta chọc cười, nói đùa rằng ta đúng là biết chọn, chọn được đúng thứ quý giá nhất ở đây rồi.

Từ đó trở đi, duyên phận giữa ta và Dung Ngọc cũng bắt đầu. Nói không ngoa, đa số những ký ức nửa đời trước của ta đều có sự xuất hiện của hắn.

Có lẽ nhìn thấy ta ngẩn ngơ thất thần, Lý Hà bèn lên tiếng: “Khương cô nương…”

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt đảo qua một lượt đồ đạc trước mặt, một lúc sau đó ta mới lên tiếng: “Nếu như đã đường ai nấy đi, vậy thì phiền Thái tử đích thân đến một chuyến, như vậy mới đủ trang trọng. Lý đại nhân quay về đi.”

Ta quay người bước vào trong, không để cho Lý Hà có cơ hội nói thêm lời nào.

Bảo Châu là tỳ nữ bên cạnh ta, con bé tức giận bừng bừng: “Sao tiểu thư lại để bọn họ đem về, chúng ta đem bán cho người khác, hoặc là đem phát cho ăn mày cũng không được để bọn họ đem về.”

Ta lắc đầu: “Những đồ vật đó đa phần đều có dấu ấn của hoàng thất, dân thường không thể dùng.”

Lại qua mấy ngày, Khương phủ một lần nữa có người tìm đến. Thái tử mặt mày lạnh tanh, phía sau còn có Lý Hà và một đám người đem theo đống rương hòm hôm trước.

Hắn nhìn ta: “Ta đích thân đến rồi, Khương cô nương đã vừa lòng chưa?”

8.

Thái tử đứng bên ngoài cửa, dáng người cao lớn, ánh nắng rọi lên trường bào màu trắng bạc cũng chẳng xua tan đi sự lạnh lẽo tỏa ra trên người hắn.

Ta chỉnh lại y phục, cúi người hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Sau đó ta vẫn không để Lý Hà đưa đồ vào trong mà quay lại nhìn Bảo Châu, con bé hiểu ý cầm theo một quyến sách vội vàng chạy đến.

Ta nhìn Thái tử: “Khương phủ cũng có nhiều đồ Thái tử gửi đến trước đây, ta đã cho người thu dọn và ghi chép lại rồi, điện hạ có thể tiện tay mang về.”

Lời vừa dứt, cửa lớn phía sau chầm chậm mở ra, bên trong xếp đầy các rương hòm lớn nhỏ. Trước sự kinh ngạc của đám người Lý Hà, ta cầm lấy quyển sách trong tay Bảo Châu giao lại cho Thái tử.

Thái tử cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn ta, nhưng không nhận lấy: “Ta không cần những thứ này, Khương cô nương tự mình xử lý là được.”

Ta cũng không miễn cưỡng hắn, đem quyến sách đưa lại cho Bảo Châu, đoạn chầm chậm lên tiếng: “Thực ra thần nữ cũng không cần điện hạ trả lại những thứ này, hay là chúng ta tìm một nơi nào đó rồi vứt hết đi.”

Ta dịu dàng cười nhẹ: “Ném hết xuống sông Vân, điện hạ thấy thế nào?”

Ánh mắt Thái tử hơi dao động, có lẽ như hiểu rằng ta muốn làm gì, nhưng hắn không hề phản bác.

Xe ngựa của Khương phủ chầm chậm đi đến, ta ra hiệu với Thái tử: “Phiền Thái tử ngồi cùng ta chuyến xe này.”

Hắn không nói gì, chỉ bước lên xe, sau khi ngồi xuống thì ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Ta ngồi ở một góc cách hắn khá xa, vén rèm cửa lên ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.

Có người nhận ra xe ngựa của phủ Thừa tướng, càng đi càng có nhiều người nhìn về phía này, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nhìn kìa, xe ngựa của Khương gia đấy!”

“Khương gia?”

“Chính là nhà mẹ đẻ của người trước đây được coi là Thái tử phi tương lai, nhưng giờ lại bị đằng trai ghét bỏ, hủy hôn đấy.”

Tiếng bàn tán xôn xao truyền đến, ta buông rèm, hơi cúi đầu nhìn xuống gấu váy.

Thái tử cũng nghe thấy những lời đó, hắn quay đầu lại nhìn ta, giọng nói mang theo tia áy náy: “Ta không biết bọn họ lại đồn đại như vậy, để hôm khác ta sai người…”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Không sao.”

Sau câu nói đó, ta và hắn không nói thêm với nhau lời nào, không khí trong xe yên lặng suốt cả chặng đường.

Đợi đến khi xe ngựa đến nơi, ta bước xuống, bất giác cảm thấy dễ thở hơn nhiều..

Trước mặt là vách đá sừng sững, cỏ mọc xanh mướt.

Hướng tầm mắt xuống dưới, nước sông Vân chảy mãi không ngừng.

Nơi này là thượng lưu sông Vân, cũng chính là nơi mà Dung Ngọc gặp nạn.

(Còn tiếp)