Chương 21

“Ngủ đi, mẹ cũng buồn ngủ rồi.” Mẹ cuối cùng cũng buông tay áo Thẩm Ngôn Cố ra, trực tiếp nằm xuống: “Con cũng ngủ sớm một chút.”

Thẩm Ngôn Cố: “Vâng.”

Ngồi xổm bên giường mẹ có hơi lâu, Thẩm Ngôn Cố vừa đứng lên có chút tê chân, sau khi ra khỏi phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, dùng lực đánh vào chân.

Năm ngoái từ lời bạn của mẹ, Thẩm Ngôn Cố biết được, bắt đầu từ năm mẹ hai mươi tuổi, sinh nhật mỗi năm đều là ba trải qua cùng mẹ, chưa có năm nào bỏ quên.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Ngôn nhất định phải gấp rút trở về.

Nghĩ rằng mẹ đang nhớ ba, Thẩm Ngôn Cố không làm phiền bà mong nhớ, lấy bánh gạo đặt lên bàn cà phê xong liền trở về phòng.

Vốn là muốn đi tắm, nhưng một tin nhắn từ nhóm ký túc xá hiện lên trên điện thoại của anh.

Thật ra có thể không cần để ý, nhưng anh nhìn thấy rõ tên Giang Phú hiện lên.

Vì thế Thẩm Ngôn Cố chỉ dựa vào cửa phòng tắm như vậy, cúi đầu xem tin nhắn.

Diệp Lan: [Các cậu đoán xem tôi vừa gặp ai?]

Dương Dương: [Ai?]

Diệp Lan: [Giang Phú đó]

Diệp Lan: [Thấy cậu ta đi về kí túc xá nam, đã muộn thế này, sợ là vừa hẹn hò trở về]

Trần Quân: [Người ta không được có bạn gái à?]

Diệp Lan: [Cũng đúng]

Thẩm Ngôn Cố lập tức xuất hiện: [Cậu ấy không có bạn gái]

Dương Dương: [Sao cậu biết người ta không có bạn gái chứ?]

Thẩm Ngôn Cố: [Cậu ấy nói với tôi]

Thẩm Ngôn Cố tiếp tục nói giúp cho Giang Phú: [Buổi tối Giang Phú đi cùng đường với tôi, cậu ấy đi gặp bạn, có thể gặp xong nên trở về trường học, không phải hẹn hò]

Trần Quân: [Thật không? Không phải hơn cậu mới đi hơn một tiếng trước sao? Cậu ta vừa đến liền trở về nhanh vậy à?]

Bị Trần Quân nói thế, Thẩm Ngôn Cố cũng choáng luôn rồi.

Đúng thế, anh mới về nhà không lâu, làm sao Giang Phú trở về trường nhanh thế được?

Thế nên, Thẩm Ngôn Cố mở wechat của Giang Phú lên, hỏi cậu: [Gặp được bạn chưa?]



Giang Phú trả lời rất nhanh:[Gặp được rồi]

Thẩm Ngôn Cố: [Cậu đến trường rồi?]

Giang Phú: [Đến rồi]

Thẩm Ngôn Cố: [Cậu trở về bằng cách nào thế? Làm sao mà nhanh vậy?]

Giang Phú: [Gọi xe]

Thẩm Ngôn Cố: [Wow, người bạn quan trọng như vậy à?]

Giang Phú: [Quan trọng]

Sao người này nói chuyện lại lạnh lùng quá vậy? Có mấy chữ nhắn mãi thôi à.

Thẩm Ngôn Cố lại hỏi cậu tiếp: [Cậu có thể trả lời tin nhắn của tôi trên năm chữ được không?]

Giang Phú lập tức thực hành luôn: [Thẩm Ngôn Cố là đồ ngốc.]

Thẩm Ngôn Cố: [… Cậu giỏi lắm]

Thẩm Ngôn Cố lại nói: [Cậu mới là đồ ngốc]

Nhận được tin nhắn sáu chữ rồi, Thẩm Ngôn Cố bắt đầu được một tấc lại muốn tiến lên một thước: [Nhắn tin bằng giọng nói cho tôi đi đồ ngốc]

Giang Phú: [Nói cái gì?]

Thẩm Ngôn Cố: [Gì cũng được]

Rất nhanh, tin nhắn giọng nói của Giang Phú đã gửi qua.

Trước khi mở ra, Thẩm Ngôn Cố nhanh chóng mở âm lượng đến mức lớn nhất, sau đó mở lên, giọng nói của Giang Phú liền truyền đến.

“Thẩm Ngôn Cố là đồ ngốc.”

“Ha ha ha.” Người bị mắng là đồ ngốc dựa vào cửa phòng tắm cười tươi như hoa.

Thật sự đúng là có dáng vẻ của đồ ngốc.

Con người Giang Phú này sao vậy nhỉ, giọng nói lại hay đến thế.

Thẩm Ngôn Cố cũng không thèm tắm nữa, dính lấy Giang Phú muốn cậu gửi thêm: [Nói chuyện với anh lớn mà như vậy sao? Gửi cho tôi cái khác đi]

Đoạn tin nhắn này vừa gửi qua, Thẩm Ngôn Cố liền biết nên để cậu nói gì: [Cậu gọi một tiếng anh cho tôi nghe đi]



Giang Phú: [Không]

Thẩm Ngôn Cố: [Gọi nhanh đi]

Thẩm Ngôn Cố: [Nhanh lên nhanh lên]

Thẩm Ngôn Cố: [Tôi ở trong phòng tắm đấy, cởϊ qυầи áo ra lạnh lắm, đợi cậu gửi tin nhắn thoại liền đi tắm ngay]

Giang Phú: [Xin tôi đi]

Thẩm Ngôn Cố: [Xin cậu]

Thẩm Ngôn Cố còn lo lắng mình xin xỏ không đủ thành ý, đang nghĩ nên nhắn gì đó xin cậu mà không mất mặt, vậy mà tin nhắn thoại của Giang Phú đã gửi qua.

Ba giây.

Thẩm Ngôn Cố mở lên.

“Anh à, đi tắm đi.”

Rất thấp, nghe ra cả giọng bất lực cơ, sau khi Thẩm Ngôn Cố nghe xong liền lập tức cười lên.

Ha ha ha ha a a anh sướиɠ quá đi!

Thẩm Ngôn Cố sợ Giang Phú thu hồi, cho nên lập tức lưu đoạn tin nhắn thoại này về máy, sau đó mới trả lời: [Được rồi!]

Anh lại nói: [Anh đi ngay đây]

Trong nhóm kí túc xá vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng chủ đề không biết đã chạy xa đến đâu nào rồi, Thẩm Ngôn Cố không thấy thú vị gì, đặt điện thoại lên bồn rửa tay rồi đi tắm.

Đang tắm giữa chừng, Thẩm Ngôn Cố lại nghĩ đến giọng nói của Giang Phú.

Giọng nói của người này rốt cuộc lớn lên như thế nào nhỉ.

Nghĩ thế, Thẩm Ngôn Cố mở hé cửa một chút, anh đưa tay ra ngoài, mượn gió lạnh tùy tiện lau tay, mở khóa điện thoại ấn vào wechat của Giang Phú.

Vậy mà Giang Phú không hề thu hồi, thế nên anh lại mở tin nhắn thoại kia lên.

“Anh à, đi tắm đi.”

Thẩm Ngôn Cố cười vô cùng vui vẻ, thậm chí còn dùng tay đập mạnh vào cửa kính, vang lên tiếng đùng đùng đoàng.

Anh nghe một lần, lại thêm lần nữa, rồi lại thêm một lần nữa, tay chọc vào điện thoại đến mức nước bắn lên cả màn hình.

Đang đi tắm, anh đang đi tắm đây.