Chương 18

Mặc dù đã là đêm khuya, thế nhưng người trong xe buýt không vì thế mà trở nên ít đi.

Ba trạm xe buýt đến trạm tàu điện ngầm, xung quanh dòng người vội vàng, bước chân của Thẩm Ngôn Cố cũng bất giác dần dần nhanh thêm, mỗi lần đều vì Giang Phú tụt lại sau anh nửa bước, anh mới biết chậm một chút.

Người trong tàu điện ngầm không nhiều cũng không ít, Thẩm Ngôn Cố không có thói quen ngồi ghế, cho dù có ghế trống, anh vẫn thích đứng hơn.

Giang Phú ở bên cạnh anh, Thẩm Ngôn Cố nắm lấy thanh ngang ở giữa, Giang Phú lại nắm lấy tay cầm ở phía trên.

Đứng như thế, Thẩm Ngôn Cố mới phát hiện, Giang Phú cao hơn anh không ít.

“Cậu cao bao nhiêu?” Sau khi xe chạy, Thẩm Ngôn Cố hỏi.

Giang Phú nói: “1m87.”

Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, cũng báo lại chiều cao của mình: “Tôi 1m80.”

Giang Phú bỗng nhiên mỉm cười: “Thật à?”

Thẩm Ngôn Cố bị cười như thế, lập tức chột dạ, thành thật sửa lại: “Haizz 1m79.”

Thẩm Ngôn Cố ngửa đầu: "1m79 và 1m80 xấp xỉ nhau mà, làm gì phải đi so một cm này.”

Giang Phú gật đầu, khóe miệng cười vô cùng thú vị: "Tôi đã nói gì à?”

Thẩm Ngôn Cố rất bất lực, cái thứ chiều cao này, khi đo lường vẫn luôn lệch tới lệch lui, sai sót trên dưới một cm luôn có.

Nhưng mà ông trời chính là nhìn anh không thuận mắt, bao năm như thế, anh đo chiều cao bao lần như vậy, không có một lần 1m80, cho dù là có một lần 1m80 thôi, anh cũng không đến nỗi không đủ tự tin như này.

Trái lại 1m78 mấy lần.

Nói xem có tức không cơ chứ?



Tàu điện ngầm vào đêm khuya đều là người lao động, đứng một lúc Thẩm Ngôn Cố cũng có chút buồn ngủ, anh dựa vào cột ngáp một cái, lại vô ý phát hiện...

"Giang Phú.”

Thẩm Ngôn Cố dựa gần Giang Phú hơn chút, nói với cậu: "Hướng 9 giờ của cậu, có người đang chụp cậu.”

Giang Phú nghe vậy thì nhìn sang bên đó, thấy một nữ sinh giả vờ nghịch điện thoại ở chỗ ngồi, di chuyển ống kính về phía bọn họ.

Kỹ thuật chụp ảnh rất vụng về, nữ sinh thấy Giang Phú quay đầu, lập tức hạ điện thoại xuống, tiếp tục giả vờ nghịch điện thoại.

Nhưng không bao lâu, cô ấy lại cầm điện thoại lên.

Thẩm Ngôn Cố nhìn thấy, Giang Phú cũng nhìn thấy, nhưng lần này, ống kính của nữ sinh hình như lệch một chút, hướng về phía Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố còn chưa kịp cúi đầu xuống, bàn tay đang kéo tay cầm của Giang Phú bất ngờ buông ra, đổi phương hướng cũng tóm vào trên thanh ngang, cách tay Thẩm Ngôn Cố chỉ kém hai cm.

Cũng vừa vặn, che được khuôn mặt của Thẩm Ngôn Cố.

Trong khu vực điểm mù của Thẩm Ngôn Cố, Giang Phú quay đầu nhìn chằm chằm vào nữ sinh.

Nữ sinh bị dọa sợ suýt rơi điện thoại.

Thẩm Ngôn Cố hé miệng cười, ngước mắt nhìn Giang Phú, dùng khẩu hình nói "cảm ơn" với cậu.

Giang Phú cũng mở miệng, học tập dáng vẻ của Thẩm Ngôn Cố, dùng khẩu hình trả lời anh "không cần cảm ơn.”

Chuyến tàu này chỉ cần đi hai trạm, đổi thành chuyến sau còn phải đi bốn trạm nữa.

Thẩm Ngôn Cố thật sự buồn ngủ, sau khi ngáp thì cũng lắc lư theo tàu điện ngầm, liền tựa lên vai Giang Phú, mắt khép lại.

Nhưng mà bờ vai này chưa dựa được bao lâu, mới vừa đứng đã đến đường Kiến Tây rồi.

Hai người cùng nhau theo dòng người ra ngoài, đến mặt đất, gió nhẹ thổi đến, cảm giác oi bức của tàu điện ngầm tức khắc biến mất.



"Cậu đi hướng nào?" Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú, cũng vươn tay ra: "Đưa cắp sách cho tôi đi.”

Giang Phú hoàn toàn không có một chút ý buông cặp sách xuống: "Cùng một hướng với anh.”

Tay Thẩm Ngôn Cố hơi rút về, nghi ngờ nói: "Cậu biết tôi ở hướng nào sao?”

Giang Phú giơ tay chỉ phía sau Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố cười: "Bạn cậu không phải cùng một tiểu khu với tôi chứ?" Không đợi Giang Phú trả lời, Thẩm Ngôn Cố ngay lập tức hỏi tiếp: "Bạn cậu sẽ không phải là tôi đó chứ?”

Giang Phú mỉm cười, cũng cười đùa nói: "Là anh.”

Thẩm Ngôn Cố bật cười: "Thế tôi đưa cậu về nhà.”

Giang Phú nói: "Được.”

Cuối mùa hè, ban đêm đã không còn lạnh như thế, hai người sóng vai đi, gió nhẹ cũng thổi rơi vài chiếc lá cây.

Trạm tàu điện ngầm cách nhà Thẩm Ngôn Cố không quá 5 phút, Thẩm Ngôn Cố còn chưa hưởng thụ xong cơn gió mát lạnh này, mấy bảng đèn chữ lớn ở cửa tiểu khu đã xuất hiện trong tầm mắt.

Làm sao nhanh thế đã đến rồi, mới không mất bao nhiêu thời gian.

Thẩm Ngôn Cố liếc mắt xung quanh, đang lo lắng,bỗng nhiên nhìn thấy một thứ.

"Ăn khuya không?" Thẩm Ngôn Cố hỏi.

Giang Phú gật đầu: "Được.”

Thẩm Ngôn Cố lập tức vui vẻ: "Ăn hoành thánh." Anh chỉ đến chỗ không xa: "Tôi ăn từ nhỏ đến lớn đấy, ăn ngon lắm, da mỏng nhân nhiều, không thể bỏ qua.”

Giọng điệu của Thẩm Ngôn Cố dường như cửa hàng đó là do anh mở vậy, nếu như không đến ăn thì chính là có lỗi với thái độ của tôi.