Chương 17

Thẩm Ngôn Cố chỉnh lại túi tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới được hai bước, anh phát hiện Giang Phú cũng đi theo mình.

Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: "Cậu đi đâu thế?”

Giang Phú nói: "Đường Kiến Tây.”

Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: "Cùng đường nha, muộn thế này cậu đến chỗ đó làm gì thế?”

Giang Phú: "Gặp một người bạn.”

Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, không có hỏi nhiều.

Vậy nên như thế đó, hai người cùng nhau đi ra khỏi khu ký túc xá, cùng nhau lên xe trường học, cùng nhau rời khỏi cổng trường, lại cùng nhau đợi xe buýt.

Nhà Thẩm Ngôn Cố ở đường Kiến Tây, từ trường học về nhà anh, trước tiên cần đi xe buýt đến trạm tàu điện ngầm, sau đó đi một chuyến mới đến.

Thời gian đúng là có hơi muộn, có lẽ nếu muộn hơn chút, tàu điện ngầm đã ngừng rồi.

Tàu điện đi được, nhưng giao thông không đợi được.

Sau khi hai người đến trạm giao thông công cộng, Thẩm Ngôn Cố nhìn Giang Phú trước, sau đó mới đi xem thông báo đến của từng xe hiển thị trên biển hiệu.

Xem xong anh mới dừng tầm mắt ở Giang Phú, nhìn thấy cái túi sau lưng cậu.

Phải rồi, Giang Phú đeo túi của anh.

Thẩm Ngôn Cố bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cái túi này là từ khi nào, lại là bước ngoặt gì, đến trên lưng Giang Phú nhỉ?

Hình như là lúc ngồi xe trường học anh ngồi không thuận tiện, nên cầm túi đặt ở trước mặt, sau đó bọn họ xuống xe.

Sau đó túi đã được đeo trên lưng Giang Phú rồi.

Trên đường, Thẩm Ngôn Cố nhiều lần bảo Giang Phú trả túi lại cho anh, nhưng Giang Phú lại không muốn.

Cuộc đời Thẩm Ngôn Cố lần đầu tiên có người giúp anh đeo túi, ngoài lúng túng xấu hổ không thể lấy lại, thì Thẩm Ngôn Cố không biết còn có thể làm gì.

Có lẽ Giang Phú đang rèn luyện cơ thể đi, túi sách có mấy thứ, có hơi nặng.

Ha, hình như có chút gượng ép.

Xe bọn họ đợi còn có mấy trạm, thế nên hai người cứ thế đứng kề vai không nói lời nào.



Trạm giao thông công cộng còn có những người khác, Thẩm Ngôn Cố đang nghĩ nên nói gì với Giang Phú, bỗng nhiên một nữ sinh đi qua.

"Cái đó, bạn học.”

Nữ sinh lập tức đi đến trước mặt Giang Phú, lấy điện thoại ra.

Thẩm Ngôn Cố tức khắc đoán ra được mở đầu.

Quả nhiên, nữ sinh này nói với Giang Phú: "Có thể thêm wechat của cậu không?”

Thẩm Ngôn Cố lùi sang bên một chút, để cho bọn họ có không gian riêng, cũng cúi đầu cười.

Thế cũng quá trực tiếp rồi.

Giây tiếp theo, Giang Phú đã đáp lại.

Cậu nói: "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”

Không khi đột ngột yên tĩnh.

Thẩm Ngôn Cố chậm chạp mở to mắt, chậm chạp quay đầu nhìn Giang Phú.

Hả???

Kết quả này anh không đoán được.

Mà người này, hết sức bình tĩnh, dáng vẻ giống như thật sự đã kết hôn.

Mặc kệ là thật hay giả, nữ sinh ngay lập tức hiểu ý của Giang Phú, nói câu xin lỗi rồi rời đi.

Ánh mắt Giang Phú vừa hay nhìn lại, Thẩm Ngôn Cố cho cậu ngón tay cái.

Thẩm Ngôn Cố định trở về chỗ cũ, nhưng nữ sinh vừa rồi bỗng nhiên quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.

Lần này cô ấy đến trước mặt Thẩm Ngôn Cố.

"Bạn học, tôi có thể thêm wechat của cậu không?" Cô ấy hỏi Thẩm Ngôn Cố.

Nếu không phải khuôn mặt nữ sinh này giống học sinh, thì có lẽ Thẩm Ngôn Cố sẽ nghi ngờ cô ấy đang làm nghiệp vụ.

"Xin lỗi." Thẩm Ngôn Cố học theo Giang Phú, nói với nữ sinh: "Tôi cũng kết hôn rồi.”

Nữ sinh thất vọng rời đi.



Thẩm Ngôn Cố bước một bước, trở lại bên cạnh Giang Phú.

"Cậu đều từ chối người khác như thế à?" Thẩm Ngôn Cố hỏi.

Giang Phú: "Cũng gần như thế.”

"Cũng gần như thế?" Thẩm Ngôn Cố tò mò: "Còn nói gì nữa? Để tôi cũng học theo.”

Giang Phú quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Cố: "Nói gì anh đều học à?”

Thẩm Ngôn Cố gật đầu: "Học.”

Giang Phú mỉm cười, quay đầu trở lại: "Thì kết hôn rồi, dùng rất tốt.”

Thẩm Ngôn Cố liền bắt đầu học: "Đã kết hôn rồi, dùng rất tốt.”

Giang Phú lại quay đầu nhìn anh: "Học tôi nói chuyện?”

Thẩm Ngôn Cố cũng: "Học tôi nói chuyện.”

Giang Phú cúi đầu cười, cười xong ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn như ý chí chiến thắng của người đàn ông đang trỗi dậy.

Giang Phú nói: "Thẩm Ngôn Cố là đồ ngốc, còn học không?”

Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Giang Phú là đồ ngốc, còn học không?”

Giang Phú nhìn vào mắt Thẩm Ngôn Cố: "Chắc chứ? Tôi nói gì anh nói thế?”

Thẩm Ngôn Cố hơi ngẩng đầu: "Chắc chứ, tôi nói gì cậu nói thế.”

Giang Phú chớp mắt: "Thẩm Ngôn Cố.”

Thẩm Ngôn Cố: "Giang Phú.”

Rất nhiều ánh đèn ở trong mắt của Giang Phú, giống như ngôi sao, biểu cảm lúc này của Giang Phú làm Thẩm Ngôn Cố nhìn không hiểu, nhưng trong đôi mắt của cậu, có Thẩm Ngôn Cố nhỏ bé ngước mắt mong chờ.

Thẩm Ngôn Cố thấy đôi môi của Giang Phú khẽ mở, cũng thấy hầu kết cậu trượt xuống.

Cậu dường như muốn nói gì đó, nhưng rất lâu, lại chẳng nói ra gì cả.

Sau đó cậu nhìn bên cạnh Thẩm Ngôn Cố, nói: "Xe tới rồi.”