Thời gian kế tiếp, ký túc xá bắt đầu thở ngắn than dài, nói còn tưởng rằng Thẩm Ngôn Cố đi cùng Tiêu Tiêu, làm kích động cả một buổi tối.
Còn nói rằng Thái Tiêu Tiêu là gu của Thẩm Ngôn Cố, còn đang vô cùng thương tiếc.
Có hay không, Thẩm Ngôn Cố mặc kệ bọn họ, đeo tai nghe lên.
Nhưng âm nhạc trong tai nghe còn chưa phát ra, Thẩm Ngôn Cố đã đặt tai nghe xuống.
Sau đó anh giơ tay lên.
"Hỏi các cậu một câu hỏi.”
Dương Dương vừa đứng dậy chuẩn bị đi tắm lần nữa ngồi xuống: "Cậu hỏi đi.”
Thẩm Ngôn Cố nói: "Tôi có một người bạn, cậu ấy thích một người, thế nhưng cậu ấy không dám theo đuổi, sợ đối phương có gánh nặng, sợ đối phương ghét cậu ấy, các cậu nói đây là vì sao?" Thẩm Ngôn Cố nói hết rồi lại bổ sung thêm một câu: "Bạn tôi con mẹ nó chứ ưu tú lắm.”
Dương Dương cười khì: "Người bạn kia của cậu không phải là cậu chứ?”
Thẩm Ngôn Cố bất lực: "Là tôi tôi còn hỏi các cậu làm gì?”
Diệp Lan ở giường trên ló đầu ra: "Không phải muốn làm kẻ thứ ba chứ?”
Khóe miệng Thẩm Ngôn Cố cong lên một chút.
Trần Quân cũng nói: "Muốn chen chân vào hôn nhân của người khác?”
Thẩm Ngôn Cố: "... Hả?”
Dương Dương: "Muốn chơi trò tình yêu cấm kỵ?”
Thẩm Ngôn Cố: "...”
Thẩm Ngôn Cố: "Các cậu cũng bay xa quá rồi, có thể nghĩ tốt chút được không?”
Ba người nín nhịn cả nửa ngày, không nói câu nào.
Thẩm Ngôn Cố đeo tai nghe lên: "Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”
Nhưng mà anh vẫn chưa ấn nút phát, bàn tay to của Dương Dương đã ấn lên tay cổ tay anh.
"Tôi biết!" Dương Dương nói.
Thẩm Ngôn Cố tháo một bên tai nghe xuống: "Cái gì?”
Dương Dương: "Chẳng lẽ là bạn của cậu...”
Thẩm Ngôn Cố đợi hồi lâu, Dương Dương lại chẳng nói câu gì.
Thẩm Ngôn Cố hỏi: "Cái gì thế?”
Dương Dương cười, buông tay ra: "Không có gì ha ha ha.”
Dương Dương cười xong cầm lấy tai nghe trên tay Thẩm Ngôn Cố, tự tay đeo lên giúp Thẩm Ngôn Cố.
Lần này Thẩm Ngôn Cố ngồi xuống viết số hiệu vô cùng trôi chảy, giống như trong đầu đã có sẵn cái khung, giây tiếp theo mọi thứ liền chảy ra.
Trước đó viết không ra, sau khi ra ngoài thả lỏng quay về cũng không có hiệu quả như này, kỳ quá lạ quá, hôm nay làm sao vậy.
Đèn kí túc xá đã tắt, giường trên còn truyền đến tiếng ngáy khò khò không biết của ai, Thẩm Ngôn Cố uể oải thở dài, lấy điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình ngoài thời gian ra, còn có một dòng tin nhắn chưa đọc, đến từ Giang Phú.
Thẩm Ngôn Cố ngay lập tức mở khóa nhấn vào.
Giang Phú nói: [Ngủ ngon, ngủ sớm một chút.]
Tin nhắn được gửi trước mười hai giờ, Thẩm Ngôn Cố chăm chú nhìn mấy giây, vẫn cảm thấy nên đáp lại một câu thì tốt hơn.
Thẩm Ngôn Cố: [Ngủ ngon.]
Không ngờ rằng, Giang Phú này thế mà vẫn chưa ngủ, Thẩm Ngôn Cố mới gửi tin đi, bên kia giây sau đã trả lời.
Giang Phú: [Vẫn chưa ngủ?]
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu gõ chữ: [Vừa làm xong hết việc, định đi tắm rửa cái rồi đi ngủ, sao cậu vẫn chưa ngủ?]
Giang Phú: [Vừa tỉnh dậy, đi tắm đi.]
Thẩm Ngôn Cố bỗng nhiên xấu hổ: [Đánh thức cậu rồi?]
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục gõ chữ, anh muốn hỏi Giang Phú sao lại tỉnh khéo thế? Không lẽ cậu có thói quen thức dậy giữa đêm? Hay là khát nên thức dậy uống nước?
Nhưng mới viết được vài chữ, Giang Phú gửi đến tin nhắn.
Giang Phú: [Đi tắm đi.]
Thẩm Ngôn Cố ngay lập tức xóa chữ vừa gõ đi.
Thẩm Ngôn Cố: [Ừm, biết rồi.]
Có lẽ hơn mấy tiếng đồng hồ làm việc với máy tính khiến cả người Thẩm Ngôn Cố lơ mơ, khi đang tắm, Thẩm Ngôn Cố mới hơi tỉnh táo trở lại.
Vừa rồi mày muốn kéo một người tỉnh giấc để nói chuyện sao?
Mày đang nghĩ gì đấy?
Toàn bộ khu vực kí túc xá đều rất yên tĩnh, sau khi từ phòng tắm bước ra, Thẩm Ngôn Cố cũng rón ra rón rén.
Hoàn cảnh tối tắm thúc giục con người buồn ngủ, Thẩm Ngôn Cố trèo lên giường, mí mắt ngay lập tức nhắm lại.
Nhưng anh vẫn ép tinh thần, gửi cho Giang Phú một tin nhắn "Ngủ rồi, ngủ ngon", coi như cho cậu một câu trả lời.
Thẩm Ngôn Cố gửi xong liền ngủ, bỏ lỡ câu "Ngủ ngon”
của Giang Phú gửi cho anh.
Thời gian thoáng qua, lại một tuần đã qua.
"Người ưu tú là không có cuối tuần.”
Buổi sáng thứ 7, một câu nói như thế của Trần Quân, mở ra một ngày bận rộn của Thẩm Ngôn Cố.
Ngày mai là ngày cuối cùng của chương trình thi đấu, hôm nay không khéo lại là sinh nhật của mẹ, Thẩm Ngôn Cố chạy cả ngày, cuối cùng cũng viết xong hết các thứ vào lúc hơn mười giờ tối, sau đó tùy tiện thu dọn túi một chút để ra ngoài.
Mới đến tầng dưới, trước mặt Thẩm Ngôn Cố đã nhìn thấy Giang Phú.
"Hi." Thẩm Ngôn Cố giơ tay cười cười với Giang Phú, coi như là chào hỏi.
Anh cho rằng như vậy là xong rồi, không ngờ đến khi đi ngang qua rời đi, Giang Phú lại nắm lấy cổ tay anh.
"Đi đâu?”
Thẩm Ngôn Cố: "Về nhà.”
Giang Phú xem đồng hồ: "Muộn thế này còn về nhà?”
Thẩm Ngôn Cố giải thích: "Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi.”
Giang Phú buông Thẩm Ngôn Cố ra.