Chương 15

Giang Phú lại chỉ mỉm cười.

Sau đó cậu không chính diện cũng không có né tránh mà trả lời câu hỏi của Thẩm Ngôn Cố.

“Người đó rất ưu tú.”

Có lẽ Thẩm Ngôn Cố là người của Giang Phú, lòng tự nhiên đứng về phía Giang Phú, nghe được Giang Phú nói câu này, trong lòng tự động xí một tiếng.

“Cũng ưu tú cỡ nào được chứ.” Thẩm Ngôn Cố hoàn toàn không phục: “Cậu cũng rất ưu tú mà.”

Giang Phú hỏi anh: “Tôi ưu tú sao?”

Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Ưu tú mà.” Anh còn nói: “Cậu vừa cao vừa đẹp trai vừa ưu tú.”

Giang Phú lắc đầu: “Vẫn không đủ.”

Thẩm Ngôn Cố thật sự còn rất nhiều lời muốn nói.

Anh muốn cổ vũ Giang Phú theo đuổi thử xem, lỡ như vừa nói ra là thành công thì sao?

Giang Phú là nam thần trong thẩm mỹ của đa số mọi người, yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng tính là khách khí rồi, khi những nữ sinh đó biết cái tên Giang Phú này, đã phương tâm ám hứa* với cậu rồi.

(*) Phương tâm ám hứa (芳心暗许): Là một người con gái nhìn trúng một người con trai, không biểu lộ ra, nhưng là trong lòng đã âm thầm cho phép cho người đó.

Oa, tên hay như thế thì con người cậu nhất định rất đẹp trai rất có nội hàm! Nhất định phải yêu thích ngay lập tức.

Ha ha xin lỗi nhé có chút khoa trương rồi.

Thẩm Ngôn Cố anh chính là nhìn không quen Giang Phú bỗng nhiên hèn mọn như thế.

Đương nhiên, cuối cùng Thẩm Ngôn Cố không có nói gì cả.

Dù sao thì anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Giang Phú còn chưa đến mức có thể can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư như này. Phải, Giang Phú có cách nghĩ của riêng mình, có tính toán của chính mình, Thẩm Ngôn Cố anh là ai chứ?

Biết Giang Phú có người mình thích, Thẩm Ngôn Cố đã cảm thấy bản thân mình rất lợi hại rồi.



Đoạn đường còn lại, Thẩm Ngôn Cố bắt đầu nói chuyện câu có câu không với Giang Phú.

Có bối cảnh cùng thành phố, Thẩm Ngôn Cố tự nhiên muốn hỏi nhà Giang Phú ở đâu, thuận tiện cũng hỏi xem trường cấp ba của Giang Phú là trường nào.

Tiếp đó là về mục cơ bản nhất giữa giao tiếp giữa người với người, trò chuyện những điều anh từng nghe nói qua, một vài việc về trường cấp ba của Giang Phú.

Trường cấp hai của Giang Phú và Thẩm Ngôn Cố là hai trường học cùng một thành phố vẫn luôn âm thầm phân tranh cao thấp với nhau, phân tranh lịch sử lâu đời, mưa dầm thấm đất, đến học sinh của hai trường học ở trên phố nhìn thấy đối phương mặc áo đồng phục học sinh trường của họ, đều nhìn nhiều thêm hai cái.

So tố chất, so thành tích, đều là những thứ nhỏ này, có lúc thậm chí trẻ con đến nỗi còn so xem ai đẹp trai hơn ai, ai cao hơn ai, xe đạp của ai đạp nhanh hơn.

Rõ ràng không nói gì cả, nhưng thời gian qua đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến viện văn học, lại một cái chớp mắt, đã đến tòa nhà Shaw.

Lại chớp mắt, đã đến cổng khu vực kí túc xá của nam sinh.

Chớp mắt lần nữa, đã đến tầng ba.

Ánh sáng bên ngoài vừa đủ, thế nên khi hai người lên tầng đều không bật đèn.

Đến cửa tầng ba, Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Giang Phú.

"Tôi về rồi." Thẩm Ngôn Cố nói.

Màu đen dần đổ lên áo T Shirt màu trắng của Giang Phú, trong đêm đen có bóng dáng đủ loại góc cạnh của người này, dù khuôn mặt như nào nhìn đều rất đẹp trai, cùng cặp mắt sáng ngời.

Đôi mắt của cậu cong lại, dường như đang cười với Thẩm Ngôn Cố.

"Gặp lại sau.”

Thẩm Ngôn Cố cũng nói: "Gặp lại sau.”

Hành lang vẫn cần phải đi một đoạn, đi ngang qua mỗi cửa sổ, bên ngoài có gió đêm thổi vào.

Thẩm Ngôn Cố rõ ràng không cảm thấy nóng, nhưng lại bởi vì cơn gió này rất mát mẻ, tâm trạng hình như nhảy lên thật.

Không xảy ra cái gì cả.

Chuyện gì vậy này?



Đến kí túc xá, mở cửa bước vào đã nghe thấy tiếng của Trần Quân.

"Cậu còn tính quay về à!" Trần Quân cất điện thoại đi: "Muộn quá rồi đấy!”

Thẩm Ngôn Cố trở tay đóng cửa: "Muộn quá cái gì?”

Dương Dương nắm lấy cầu thang leo lên giường, vô cùng gian xảo nói với Thẩm Ngôn Cố: "Không phải cậu đưa Thái Tiêu Tiêu về à!”

Thẩm Ngôn Cố: "...”

Thẩm Ngôn Cố không hiểu được ba người này đang nghĩ gì.

Anh trực tiếp nói: "Chào tạm biệt với Thái Tiêu Tiêu ở sân vận động rồi, tôi với Giang Phú đi bộ trở về.”

"Cái gì?" Trên đầu Trần Quân đầy dấu chấm hỏi: "Cậu và Giang Phú? Còn đi về?”

Dương Dương cũng khó hiểu: "Hai thằng con trai to xác các cậu lãng mạn thế làm gì? Vì sao không ngồi xe trường học?”

"Tôi thích đi về với cậu ấy không được à?" Thẩm Ngôn Cố cây ngay không sợ chết đứng.

Ý cười của Dương Dương càng sâu: "Được được, biết cậu thích Giang Phú rồi." Dương Dương nói xong lại hỏi: "Giang Phú biết cậu thích cậu ấy như này không?”

Thẩm Ngôn Cố kéo ghế của mình ra, bật máy tính: "Biết chứ.”

Dương Dương giật bắn mình: "Cậu ấy biết?”

Thẩm Ngôn Cố: "Đúng rồi, tôi nói với cậu ấy mà.”

Dương Dương kéo ghế đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố: "Cậu đã nói với cậu ấy? Cậu nói như thế nào? Cậu nói với Giang Phú rằng “tôi thích cậu” sao?”

Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Dương Dương: "Sao lại bị cậu nói thành kỳ quái thế này, tôi nói với cậu ấy rằng tôi rất thích cậu ấy, sao? Có vấn đề gì?”

Dương Dương trái lại hít một ngụm khí lạnh, sau đó dựng ngón cái cho Thẩm Ngôn Cố: "Cậu lợi hại.”

Đùa, vẫn là thẳng nam các cậu biết đùa.