Trong bóng đêm dày đặc, ánh trăng mờ ảo hắt hiu trên cành cây.
Trầm Ý mở cửa sổ thông gió, luồng không khí lạnh ẩm ướt lần lượt thổi vào, xua tan mùi thức ăn nồng nặc trong phòng.
Sau khi ăn xong đồ ăn mang đi, Trầm Ý cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nằm dài trên ghế sofa, khóe miệng còn vương nụ cười hạnh phúc.
Tần Trì Trì căng bụng sau bữa ăn ngồi phía bên kia sofa, buông thõng người trên lưng ghế, đôi khi lắc lắc đôi chân nhỏ.
Không thể phủ nhận, ở bên Trầm Ý thật sự rất thoải mái. Thậm chí thoải mái đến mức hơi buồn chán.
Trầm Ý không thích chơi game lắm, thỉnh thoảng cũng chỉ lướt điện thoại. Cậu thích sự yên tĩnh, ngày thường cũng không bật TV, chỉ nằm thư giãn và không mong muốn gì.
Tần Trì Trì đã tiếp xúc với rất nhiều người lớn, đây là lần đầu Tần Trì Trì gặp một người lớn như Trầm Ý.
Tần Trì Trì nghiêng đầu nhìn Trầm Ý nằm bất động trên ghế sofa.
Sau khi suy nghĩ một lúc mà không nghĩ ra được gì hay ho, Tần Trì Trì khẽ thở dài rồi để mình trượt dần xuống từ lưng ghế sofa. Bắt chước Trầm Ý, Tần Trì Trì nằm thẳng.
Sau khi nằm xuống, Tần Trì Trì nhận ra... Ghế sofa thật sự rất mềm! Giống như đám mây bông mềm mại, toàn thân không còn sức để chống đỡ, nó hoàn toàn chìm trong lớp đệm mềm mại của ghế sofa.
Thoải mái đến nỗi nó không muốn đứng dậy.
Sau khi nằm được một lúc, Trầm Ý mở mắt trước, thỏa mãn thở dài.
"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Cậu đứng dậy bế Tần Trì Trì đang nằm, Thẩm Ý ngáp một cái, đổi tư thế.
Căn hộ chỉ có một phòng ngủ nhưng giường thì đủ rộng, không vấn đề gì với vài đứa nhỏ.
Thói quen sinh hoạt của Trầm Ý rất lành mạnh, hoạt động hằng ngày cũng rất đúng giờ giấc. Cộng thêm vài chứng bệnh nho nhỏ do tai nạn xe để lại, vì vậy cậu hiếm khi chủ động ra ngoài. Ở bên Trầm Ý, cuộc sống của Tần Trì Trì mấy ngày qua rất đơn giản.
Không còn tiếng khóc la ầm ĩ của trẻ con trong trại trẻ mồ côi, cũng chẳng còn tiếng thở dài buồn bã của các dì giúp việc khi nhìn thấy chúng... Lần đầu tiên Tần Trì Trì cảm thấy, cuộc sống thật sự có thể thoải mái và tự tại đến thế.
Thậm chí luồng gió thổi vào cũng mang cảm giác tự do tự tại.
*
Cầm một cốc sữa, Tần Trì Trì ngồi trên ghế sofa, vô thức đặt một chân lên chân kia. Hai chân của nó rất ngắn, nên dù gọi là bắt chéo chân nhưng thực tế chỉ là một chân ngắn đặt lên chân kia. Bàn chân đặt bên trên đôi khi lắc lắc, thể hiện chủ nhân vẫn còn thở.
Trầm Ý cũng ngồi tư thế tương tự, nhưng trong cốc của cậu không phải sữa mà là trà sữa không tốt cho sức khỏe.
Cậu còn lừa Tần Trì Trì: "Đây là một loại sữa khác, chỉ người lớn mới được uống, con xem màu của chúng ta giống nhau mà." Trà sữa cũng màu trắng ngà, trông thật sự giống với sữa.
Tuy nhiên, đứa trẻ phản diện nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén ngay lập tức tìm ra điểm khác biệt.
"Ừm!" Nó chỉ vào đáy cốc có những viên trân châu nâu đen đang lắng xuống, đôi mắt tròn lập tức mở to nhìn Trầm Ý.
Trầm Ý mặt không đổi sắc, hút một ngụm trà sữa trân châu rồi nhai nhai nuốt xuống.
"Đây là thuốc của tôi, tôi pha vào sữa. Con thấy đấy, những hạt đậu này đen thui, thực ra vị rất đắng."
Tần Trì Trì thua ở điểm còn nhỏ tuổi.
Nó tin lời Trầm Ý nói và không còn tò mò gì đến trà sữa của Trầm Ý, Tần Trì Trì dùng ống hút uống vài ngụm sữa, rồi tiếp tục bắt chéo chân ngắn, ngồi dựa trên sofa.
Trầm Ý qua mặt được nó, đôi mắt sáng màu cong lên xinh đẹp, thậm chí còn ngâm nga những điệu nhạc vui vẻ. Nhưng việc xấu cuối cùng cũng phải chịu quả báo.
Chẳng mấy chốc, Trầm Ý nhận được cuộc gọi từ nhóm sản xuất chương trình tạp kỹ thiếu nhi.
"Gì cơ? Tối nay phải livestream á?" Lúc đó Trầm Ý cảm thấy cả bầu trời của mình sụp đổ. Tâm trạng tốt lành cả ngày của cậu cuối cùng vẫn bị nhóm sản xuất chương trình phá hỏng.
Người phụ trách nhóm sản xuất liên lạc với Trầm Ý còn nhắc: "Tối nay lúc tám giờ, livestream trên trang web Mèo Con. Trên weibo cũng đã thông báo trước rồi, tất cả các ngôi sao trong chương trình sẽ bắt đầu vào khung giờ này. Cậu nhớ nhắc đến tên chương trình nhiều trong buổi livestream, chín giờ tối nay sẽ ra trailer, hãy kêu gọi fan của cậu ủng hộ nhiều nó nhiều hơn, góp view cho chương trình."
Các ngôi sao nhỏ tham gia chương trình này đều chưa có tên tuổi, nhưng dù sao cũng là người trong giới giải trí, vì vậy vẫn có một lượng fan nhất định. Trầm Ý nghe vậy, nghĩ đến hai fan trên weibo của mình rồi im lặng.
Người phụ trách thấy Trầm Ý không lên tiếng, tiếp tục: "Cậu chuẩn bị trước đi, có thể cùng đứa con tập sự lên livestream, tạo chút cảm xúc ấm áp và cảm động, hiện nay vẫn còn nhiều khán giả thích xem bé con dễ thương.”
Trầm Ý gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu không ai xem livestream của tôi, họ sẽ không trừ tiền chứ?"
Khoản cát-xê ít ỏi của của cậu trong chương trình, nếu bị trừ nữa thì cậu sẽ không làm.
Đứa trẻ phản diện nhỏ nhưng rất nhạy cảm với chữ "tiền", đột ngột ngẩng đầu lên.
Nó ngậm ống hút thủy tinh trong cốc sữa, đôi mắt nhỏ của nó nghiêm túc nhíu lại. Khấu trừ tiền, chuyện đó không thể chấp nhận!