Chương 5

Ở giữa bãi cỏ có vài máy quay màu đen, dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, tất cả đều nhắm vào Trầm Ý.

Đạo diễn chính cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của phụ huynh tập sự số mười trên màn hình.

Thành thật mà nói, đẹp hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều.

Làn da của Trầm Ý nằm giữa màu trắng nhợt và trắng lạnh, cằm bị cổ áo kéo cao che đi, lông mi dày đen mảnh khảnh rủ xuống, che đi phần nào đồng tử sáng màu của cậu.

Cậu mặc áo khoác dài màu be, trong bối cảnh sắc thu u ám này, thật dịu dàng sáng bừng không thể tưởng tượng nổi.

Tiếc là sức khỏe có vẻ kém, đi vài bước đường phải dừng lại để lấy hơi thở. Vẻ kinh ngạc loé lên trong mắt đạo diễn chính, nhưng ông ta không nói gì thêm, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình và tiếp tục công việc.

Trong giới giải trí, có thể nổi tiếng hay không cũng phụ thuộc vào vận may.

Dù có quăng miếng sớm thế nào, nếu không nổi tiếng thì cũng vô dụng.

Trầm Ý đi đi dừng dừng tới giữa bãi cỏ, cúi nhìn xuống, chợt thấy một đứa nhóc lùn tịt.

Còn không cao bằng đùi cậu, từ góc nhìn của Trầm Ý, chỉ có thể thấy cái đầu tròn trịa của nó.

Có vẻ hơi suy dinh dưỡng, tóc Tần Trì Trì hơi sáng và rất dài, có thể thấy được sáng nay có người chải chuốt cho một lần, nhưng vẫn che khuất mắt và lông mày.

Quần áo trên người nó cũng không vừa vặn, bị gió thổi phồng lên.

Bên kia, Tần Trì Trì cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn về phía Trầm Ý.

Chạm mắt Trầm Ý, Tần Trì Trì chớp chớp mắt hai lần, rồi lại chậm rãi cúi đầu xuống.

Có vẻ hơi ngốc. Trầm Ý thầm nghĩ.

Nhưng cũng dễ thương.

Nở nụ cười, Trầm Ý xoa xoa đầu đứa nhỏ, đặt bàn tay lạnh lẽo của nó vào lòng bàn tay mình. "Bạn nhỏ Tần Trì Trì, có muốn để tôi trở thành cha tập sự của em không?"

Mặc dù thực ra không còn lựa chọn nữa, nhưng Trầm Ý vẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ, nhẹ nhàng hỏi.

Tần Trì Trì ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn vào đôi mắt trong veo ấm áp của người đối diện. Sững sờ một lát, rồi gật đầu với đối phương.

Có lẽ có phụ huynh tập sự, nó có thể ở lại tiếp tục kiếm chút tiền thù lao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Trì Trì luôn căng thẳng, giờ mới thả lỏng được phần nào.

Đôi mắt đen láy của nó chớp lấy ánh sáng từ tấm lợp lấy sáng mà nhân viên đang cầm, chợt toả sáng rực rỡ.

Trầm Ý cười nhẹ, lấy ra món quà được chuẩn bị sẵn để tặng cho lần đầu gặp mặt…

Một cái khăn quàng cổ sáng màu, ở đuôi khăn có vài quả bông len.

"Lần đầu gặp mặt, đây là quà tặng cho bé con."

Đây là thứ Trầm Ý chọn sẵn ở cửa hàng, những ngày gần đây trời lạnh dần, kệ hàng trẻ em ở cửa hàng đã treo đầy mũ, áo, khăn quàng cổ và găng tay. Trầm Ý sợ size không vừa nên nghĩ chọn khăn quàng cổ chắc chắn không sai. Thấy quần áo trên người đứa nhỏ mỏng manh chẳng chống được chút gió, Trầm Ý liền quàng khăn cho nó trước, rồi dắt tay Tần Trì Trì đi vào lều.

Tần Trì Trì được phụ huynh tập sự dắt tay, bước đi hai bước.

Đi được một nửa, nó giơ bàn tay nhỏ bé lên, sờ cái khăn lông xù xì quanh cổ.

Ấm áp, quàng lên như bông vậy.

Tần Trì Trì lại sờ vài cái nữa, ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó với Trầm Ý bên cạnh.

Nhưng nó lại mím chặt môi đến đỏ mặt, cho đến khi vào trong lều, nó mới kéo tay Trầm Ý, khẽ kêu một tiếng.

Giọng nói của nó rất khẽ, nếu không phải Trầm Ý đứng sát bên Tần Trì Trì, thì có lẽ cậu ấy sẽ không nghe thấy.

Mặc dù không biết đứa trẻ phản diện muốn diễn đạt gì với âm tiết đơn lẻ đó, nhưng Trầm Ý đoán là nó muốn cảm ơn, phải không?

"Không cần cảm ơn, chỉ cần thích là được." Trầm Ý xoa đầu nó một cái.

Tóc Tần Trì Trì bị cậu xoa hơi lôn xộn, lọn tóc trước trán lại che khuất lông mày và đôi mắt của nó.

Nó cúi đầu xuống, lại sờ những quả bông len trên khăn.

Đây là món quà đầu tiên Tần Trì Trì nhận được trong đời.

***

Khi lều được vén lên, gió lạnh bên ngoài đã bị chặn lại ngay lập tức.

Bên trong lều đầy những ngôi sao và trẻ em chờ quay phỏng vấn riêng, tiếng ồn ào náo nhiệt như luồng hơi nóng, ào tới mặt.

Trầm Ý cảm thấy có chút ù tai, đầu cũng choáng váng một chút. Nhắm mắt rồi mở ra, thấy ánh mắt phức tạp của các phụ huynh nổi tiếng khác trong lều, Trầm Ý không để ý, quay mặt đi, trực tiếp phớt lờ tất cả.

Liếc thấy góc xa nhất còn cái sofa trống, ánh mắt Trầm Ý sáng lên một chút. Cậu và Tần Trì Trì tiến tới, mỗi người chiếm một bên.

Những ngôi sao khác vào sớm, chiếm trước vị trí giữa ống kính, khi thấy Trầm Ý chạy đến góc xa thì không khỏi lộ vẻ mỉa mai trong mắt.

Thật lãng phí khuôn mặt đẹp trai của ngôi sao nhỏ này!

Ngay cả ống kính cũng không biết tranh giành, lại còn chạy đi ngồi góc khuất.

Chương trình tạp kỹ này hiện ghi hình trực tiếp để tiết kiệm chi phí, hầu hết máy quay đều đặt cố định ở vài vị trí.

Một khi cách xa quá, chạy ra khỏi tầm ống kính thì chỉ biết tự trách mình xui xẻo.