Hóa ra Trầm Ý đã thực sự rời khỏi không gian mạng quá lâu.
Cậu nhìn số người xem bên trên góc phải của phòng phát sóng trực tiếp từ hai chữ số tăng lên bốn chữ số, không nhịn được mà ngồi vuốt mặt suy nghĩ một lúc. Tưởng mình chưa nói rõ, Trầm Ý suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói:
"Tối nay tôi livestream không có gì biểu diễn, mọi người cảm thấy chán có thể sang phòng phát sóng trực tiếp của người khác xem. Các gia đình tập sự trong nhóm chương trình đã chuẩn bị kỹ lưỡng các tài năng biểu diễn, hát, nhảy, ảo thuật... chắc chắn thú vị hơn việc Trầm Ý ngồi với đứa trẻ phát ngốc, phải không? "
Có không ít fan đến từ các phòng phát sóng trực tiếp của các thành viên khác trong nhóm chương trình:
[Không đi, họ hát như khóc như than.]
[Nhảy cũng như điên như cuồng...]
[Cậu thì khác, chỉ cần gương mặt đẹp là có thể giữ chân tôi rồi, có phải rất bất ngờ không!]
Trầm Ý nhìn phần bình luận, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.
Bên cạnh, đứa trẻ phản diện cũng chăm chú nhìn màn hình điện thoại, vươn cổ ra một chút, nhíu mày như một ông lão nhỏ không nhìn rõ.
Trầm Ý liếc nhìn Tần Trì Trì, rồi lặng lẽ đưa camera điện thoại về phía nó.
Tần Trì Trì không biết mấy chữ, cúi đầu về phía trước. Thấy màn hình bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt phóng to của mình, nó hoảng hốt mở to mắt.
Biết là phụ huynh đang làm trò, Tần Trì Trì tức giận đến mức mũi nhỏ của mình suýt nữa thì xiêu vẹo.
Nó nín thở đến mức mặt đỏ bừng, rồi cuối cùng cũng bật ra được hai từ:
"Trẻ con."
Giọng nói ngọt ngào, vì cảm xúc quá kích động nên âm cuối hơi vỡ ra, giọng điệu nghe rất uy hϊếp.
Trầm Ý cảm thấy rất bất ngờ, lập tức la lên ầm ĩ.
"Ôi chao con trai, giờ con đã biết dùng hai từ rồi và còn là một cụm từ nữa chứ!"
Giơ ngón cái lên, Trầm Ý cười toe toét khen ngợi.
"Giỏi lắm."
Tần Trì Trì xị mặt, nâng cằm lên, khịt mũi nhìn Trầm Ý.
Nó vốn có thể nói hai từ.
Tần Trì Trì quay đầu đi, không định hợp tác với phụ huynh livestream nữa, đôi chân ngắn của nó chậm rãi đi đến ghế sofa rồi nằm xuống.
Tần Trì Trì đặt ống hút vào cốc sữa của mình, cuộn tròn trên ghế sofa, thản nhiên bắt chéo hai chân nhỏ bé ngắn ngủn của mình.
Thấy phụ huynh nhìn tới, Tần Trì Trì chậm rãi vẫy đôi chân non nớt về phía cậu ấy.
Trầm Ý thấy vậy, hít sâu một hơi.
Không chịu nổi cảnh đứa trẻ phản diện sống thoải mái như vậy, Trầm Ý nở nụ cười chuẩn mực, vẫy tay về phía nó.
"Con trai đây, các fan chị em khen con dễ thương, bảo con mau quay lại livestream đi."
Tần Trì Trì chậm rãi hút một ngụm sữa, ngẩng đầu lên nhìn phụ huynh một cái.
Thấy nó vẫn bình thản, Trầm Ý thở dài một tiếng rồi bắt đầu than thở.
"Các bậc phụ huynh khác đều có những đứa con ngoan ngoãn bên cạnh, chỉ có mình tôi cô độc thôi, than ôi."
Hai mắt khép hờ, lông mi dày và cong của Trầm Ý rũ xuống, ánh đèn chiếu vào gò má cậu, tạo thành một vùng bóng nhạt.
Trông cậu cô độc vô cùng.
Lúc này phần bình luận đầy những lời cuồng nhiệt.
[Người đẹp cúi đầu, tôi yêu rồi, yêu rồi!]
[Ánh sáng cũng vừa đúng chỗ và đúng lúc thật đấy, không ngờ chất lượng khách mời của một chương trình tạp kỹ nhỏ lại cao như vậy!]
Số người xem phía sau tăng vọt lên một đoạn lớn.
Nhưng Trầm Ý chỉ lo thở dài, không để ý thấy.
Ban đầu còn cứng rắn, nhưng thấy phụ huynh buồn, đứa trẻ phản diện không nhịn được đặt cốc sữa xuống.
Đôi chân ngắn cũng không vẫy nữa, Tần Trì Trì dựa vào thành ghế để trèo xuống sofa, thở dài thườn thượt.
Lắc lắc cái đầu nhỏ, Tần Trì Trì đi tới, vỗ nhẹ vào vai Trầm Ý đang ngồi trên ghế nhỏ.
Mặc dù không nói gì, nhưng Trầm Ý đã hiểu được tâm ý an ủi của Tần Trì Trì.
"Trì Trì ngồi đây, cùng tôi trò chuyện với các fan chị em nhé."
Trầm Ý kéo ghế nhỏ còn lại tới, vỗ vỗ lên đó.
Tần Trì Trì lại ngồi xuống, duỗi thẳng lưng, tiếp tục nghiêm túc ngắm phần bình luận đủ màu rực rỡ trôi nổi trên màn hình điện thoại.
Thấy nó có hứng thú, liền biết đứa nhỏ không biết chữ, Trầm Ý đọc vài câu cho nó nghe.
".... Chị này hỏi con bao nhiêu tuổi rồi, chị kia hỏi con có đi học không, muốn gửi bài tập về nhà cho con đấy. "
Đọc tới đây, Trầm Ý sờ sờ cằm, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Bây giờ đứa trẻ phản diện sống quá thoải mái nhàn hạ rồi, nhất định phải nghĩ cách cho nó đi học!
Phải để đứa trẻ phản diện chuẩn bị tinh thần đón nhận một trận đòn roi từ trường học.
Sau khi lên kế hoạch trong đầu, Trầm Ý suy nghĩ xong, cảm thấy não bị dùng quá nhiều, không nhịn được mà duỗi eo.
Ngáp dài một cái, đôi mắt Trầm Ý bị một lớp sương mờ che phủ.
"Bé con, con ở đây livestream một lát nhé, tôi đi vệ sinh."
Đứng dậy, Trầm Ý lững thững đi nhà vệ sinh, vô tư bỏ mặc Tần Trì Trì lười biếng.
Tần Trì Trì ngồi đó với khuôn mặt nhỏ vô cảm, mắt nhìn mắt với các fan trước camera của phòng phát sóng trực tiếp.
Các fan thì khá nhiệt tình, bình luận được gửi nhanh chóng:
[Nhóc, mau cầm điện thoại đi quay cha nhóc!]
[Nhóc có phiền nếu có thêm một người mẹ có thể ăn ba bát cơm một bữa không?]
[Thôi nào, lấy luôn đi, khỏi đau! Mọi người tránh ra, để tôi trước!]
Các fan đầy rác rưởi trong đầu đã cãi nhau xem ai sẽ kết hôn trước.