Hai mươi phút sau, tài xế lái xe vào gara ở Gia Lâm Cảnh Uyển.
Giang Tùy Châu trầm mặc kéo Quan Hề ra khỏi xe, thấy cô liêu xiêu loạng choạng, đứng không vững thì trực tiếp cõng cô lên.
Nhưng nằm trên lưng anh mà Quan Hề vẫn không chịu nằm yên, lúc đi đến thang máy, cô chuyển sang sờ mó khuôn mặt của anh.
“Em làm gì vậy?” Giang Tùy Châu bị cô đùa giỡn đến không thể chịu nổi nữa.
Quan Hề hừ hừ hai tiếng, bắt chước cử chỉ lúc bình thường của anh, bóp má anh, ép anh quay đầu lại, sau đó ghé mặt xuống hôn sâu một cái.
Giang Tùy Châu vẫn còn cõng cô, không thể bỏ tay ra, đành dừng chân lại để mặc cô vừa gặm vừa cắn.
Mấy chục giây sau, son môi của Quan Hề đã trôi mất hơn nửa sau nụ hôn.
Cô ngừng lại, tựa vào vai anh khẽ thầm thì: “Vừa rồi ở phòng bao anh làm gì đấy, bao nhiêu người nhìn như thế mà vẫn chơi trò hôn hít, bây giờ hôn anh một cái không được sao.”
Giọng Giang Tùy Châu có chút trầm thấp, “Em vẫn biết ngại?”
“Cũng không phải, chính là...”
“Là gì?”
Quan Hề mím môi, tiếp lời của anh: “Chính là, anh làm vậy là thử thách ý chí của em. Nếu không phải có người khác ở đó thì em đã trực tiếp đè anh xuống sofa anh có tin không ~”
Giang Tùy Châu ngây người, khóe miệng nhướn lên một độ cong rất nhỏ, “Em không nói sớm, nói sớm thì đã về sớm hơn rồi.”
Quan Hề hừ lạnh một tiếng: “Vậy đi mau lên, về nhà thôi về nhà thôi.”
Giang Tùy Châu cõng cô đến ấn thang máy, Quan Hề nằm trên lưng anh, sau khi vào thang máy mới yên tĩnh trở lại.
Thực ra cô không hề nói đùa, khi anh đột nhiên hôn cô ở phòng bao ban nãy, con tim cô như thể sắp ngừng đập vậy. Cảm giác đó, vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Cô nghĩ, sức hấp dẫn của Giang Nhị Cẩu với cô càng lúc càng mạnh.
Thang máy từ từ đi lên, sau khi đến nhà, Giang Tùy Châu đẩy cửa đi vào rồi thả cô xuống, sau đó anh nhanh chóng quay lại ấn cô lên cửa, hôn cô một cách không chút kiêng dè.
Quan Hề còn chưa kịp phản ứng lại thì gáy đã đập vào lòng bàn tay anh.
Bởi vì trong nhà vẫn chưa bật đèn, trước mắt cô là một khoảng tối thui, động tác cũng trở nên chậm chạp. Giang Tùy Châu lại có chút gấp gáp, môi lưỡi càn quét trong miệng cô. Tiếng quần áo cọ sát, trong bóng tối chỉ còn lại hơi thở nặng nề mơ hồ.
Bình thường hai người đã thân mật một cách bạo dạn, thêm chút men say, trực tiếp có thể bốc cháy.
Một đường va này chạm nọ, sau khi đến sofa, anh liền gấp gáp vùi mình trong sự mềm mại.
Đèn vẫn còn chưa bật, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa dày dặn chiếu vào trong phòng.
Giang Tùy Châu mượn chút ánh sáng đó ngắm nhìn Quan Hề, đôi má cô hơi ửng hồng, cánh môi hơi vểnh lên, lông mi khẽ run rẩy vì động tình, đẹp đến nỗi khiến người ta xốn xang.
Không biết vì sao, trong đầu anh bỗng hiện lên khung cảnh ở nhà ngày hôm đó, người nhà nói với anh một cách không chút tình cảm, chia tay đi.
Khoảnh khắc đó lý trí mách bảo tốt nhất anh nên chia tay, nhưng sau khi ba chữ đó lướt qua trong đầu, một cảm giác nghẹt thở nặng nề lập tức bủa vây, còn mang theo sự lạnh lẽo đến thấu xương...
Anh nghĩ, sau khi anh chia tay, cô sẽ không còn là người của anh nữa.
Màn đêm sâu thẳm, họ cuồng say không ngừng, từ phòng khách về đến phòng ngủ, quấn quýt một cách không chút kiêng kỵ.
Còn Quan Hề từ sự nhiệt tình lúc ban đầu sau cùng biến thành trốn tránh chùn bước, đến giọng nói cũng biến điệu.
Cuối cùng, mọi thứ lắng xuống, rốt cuộc bọn họ cũng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
**
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Khi Quan Hề tỉnh dậy huyệt thái dương đau dữ dội, không biết là do tối qua uống nhiều rượu hay là làm bậy với Giang Tùy Châu quá sức.
Tắm xong đi ra khỏi phòng, dì giúp việc đang nấu cơm trong phòng bếp, Giang Tùy Châu đang ngồi ở phòng khách, nói chuyện điện thoại với người khác.
Quan Hề rũ người vùi mình trong sofa, cầm cốc nước lọc vẫn bốc hơi nóng trên bàn trà uống vài ngụm.
Sau khi cổ họng đã dễ chịu hơn chút, cô mới đá đá chân Giang Tùy Châu.
Anh nhìn cô một cái, ấn cổ chân cô xuống, tiếp tục nói chuyện điện thoại với người bên kia.
Quan Hề ôm gối dựa nhìn anh một hồi, thấy anh vẫn còn nói chuyện công việc nên không đùa giỡn nữa. Cô lấy điện thoại ra, xem tài liệu mà Dương Thanh gửi cho cô hồi lâu.
“Được, tôi biết rồi, nhanh chóng bảo bọn họ thứ hai gửi hợp đồng đến công ty... ừm.” Giang Tùy Châu nói câu cuối cùng rồi cúp máy.
Anh quay sang nhìn Quan Hề, cô đang lướt xem điện thoại, chân đã gác lên đùi anh. Chân của Quan Hề rất trắng, da thịt trên mu bàn chân mịn màng, trông rất nhỏ nhắn, chỉ một bàn tay là có thể nắm trọn.
Giang Tùy Châu mân mê mắt cá chân cô, hỏi: “Vừa nãy có chuyện gì?”
Quan Hề chần chừ một lúc, “Hả? Cũng không có chuyện gì.”
“Không phải có lời muốn nói?”
Quan Hề bỏ điện thoại xuống, “À... đột nhiên nhớ ra một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Ừm.”
Quan Hề cọ người vào anh, nói: “Anh nói xem, anh muốn nhận được món xa xỉ phẩm đắt đỏ mà anh vừa mắt đã lâu hay là muốn nhận được một chuỗi tràng hạt đơn giản chứa đựng tâm ý, thành tâm ăn chay niệm Phật hai ngày.”
Giang Tùy Châu: “Quan Oánh tặng mẹ em chuỗi tràng hạt.”
Quan Hề: “...”
“Anh sẽ hy vọng nhận được sợi dây chuyền mà em tặng, giữ được giá trị.”
“Phải không? Phải không!?”
Giang Tùy Châu quay lại nhìn cô, nói một cách phũ phàng: “Nhưng rất rõ ràng, mẹ em sẽ thích chuỗi tràng hạt đơn giản kia, vì đó là món quà mà con gái ruột của bà tặng.”
Quan Hề: “... Anh có thể giải thích uyển chuyển hơn một chút không Giang Tùy Châu, em có thể nghe hiểu.”
Giang Tùy Châu nở nụ cười vô tình, đứng dậy, “Ăn cơm thôi, qua đây.”
Quan Hề bất động, đột nhiên hỏi: “Mẹ anh đối xử với anh tốt không?”
Giang Tùy Châu khựng người lại.
Quan Hề nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ.
Giang Tùy Châu rũ mắt xuống, “Quan trọng sao?”
Quan Hề không trả lời, dù cô cảm thấy lớn như này không nên nói đến chuyện sến súa này nhưng lòng cô lại thật sự cảm thấy rất quan trọng.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất thích Ngụy Thiệu Mẫn. Sau khi Quan Oánh xuất hiện, nếu nói cô muốn cướp này đoạt nọ với Quan Oánh để ổn định địa vị thà nói cô quá thiếu cảm giác an toàn. Cô sợ sau khi bản thân không thể mang lại lợi ích gì cho gia đình, cô sẽ hoàn toàn bị thay thế, mẹ sẽ hoàn toàn không cần cô nữa.
“Tính cách của mẹ em khá lãnh đạm... vì thế hồi em còn nhỏ, những quan tâm đối xử tốt đẹp của bà không quá rõ ràng.” Quan Hề nói: “Cho nên em có chút tò mò với mẹ người khác mà thôi.”
Giang Tùy Châu trầm ngâm hai giây, “Giống vậy.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu nói về người nhà một cách khó khăn, “Chỉ là bà ấy lạnh lùng hơn.”
Quan Hề tỏ ra kinh ngạc, “... Giang Tùy Châu, anh cũng sẽ không phải đứa con nhặt được đâu nhỉ?”
Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, “Sức tưởng tượng của em có thể phong phú hơn nữa không.”
Quan Hề ngậm miệng lại.
Một lúc sau, dì giúp việc bày món ăn ra, Giang Tùy Châu và Quan Hề đứng dậy vào phòng ăn ăn cơm.
Quan Hề ăn không mấy tập trung, chốc chốc lại liếc điện thoại. Sau mấy lần như vậy, Giang Tùy Châu trực tiếp lấy mất chiếc điện thoại bên cạnh bát cơm của cô.
Quan Hề: “Này...”
Điện thoại từ bên Quan Hề trượt sang bên phía Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu: “Ăn xong xem không được à?”
“Anh kệ em.” Quan Hề cuống quýt cướp lại điện thoại.
Dáng vẻ chột dạ của cô lại khiến Giang Tùy Châu có chút tò mò, “Nɠɵạı ŧìиɧ hả?”
“Ngoại rồi ngoại rồi, lần thứ bảy rồi! Đưa điện thoại đây!”
Giang Tùy Châu lạnh lùng nhìn cô một cái, trực tiếp mở khóa điện thoại. Trước giờ anh chưa từng xem điện thoại của cô, càng không biết mật khẩu nhưng thử một lần là chính xác.
Cô vừa tự yêu bản thân vừa lười lẫm như vậy, nhất định sẽ đặt mật khẩu là sinh nhật của bản thân.
Màn hình được mở khóa, màn hình hiện lên tài tiệu. Tập tài liệu đã được mở, bên trên viết bảy chữ: Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải.
Giang Tùy Châu nhíu mày, “Em muốn tìm ba mẹ ruột?”
Quan Hề lập tức lắc đầu, “Đâu có... trả cho em!”
Lấy lại điện thoại, Quan Hề ngồi xuống, cầm đũa vun cơm trong bát, “Em chỉ là tò mò nơi đó, muốn xem chút mà thôi.”
Đây cũng là ý nghĩ bất chợt nảy ra vào ngày sinh nhật của Ngụy Thiệu Mẫn, cô muốn nhìn xem nơi chốn ban đầu của cô rốt cuộc như thế nào.
“Định lúc nào đi?”
“... Em còn chưa nói muốn đi.”
“Em cũng không giống người đã có suy nghĩ lại có thể gạt bỏ, dùng dà dùng dằng, đến cuối cùng vẫn đi đó thôi.”
Quan Hề lạnh lùng nhìn anh một cái, đoán đúng thì giỏi lắm à?
“Hôm nay vừa hay có thời gian, muốn đi thì hôm nay đi.”
Quan Hề hơi ngây người, “Sao cơ?”
Giang Tùy Châu: “Ăn cơm xong, cùng đi.”
**
Quan Hề thề, cô không có ý định đến nơi đó nhanh như vậy.
Cô chỉ đang do dự, đang hiếu kỳ. Cô cảm thấy nếu đến nơi đó thật, cô còn phải chuẩn bị tinh thần rất nhiều ngày.
Nhưng cô cũng không biết vì sao Giang Tùy Châu nói hôm nay đi cô cũng lên xe thật luôn. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể là có thêm người đồng hành, cô càng có can đảm hơn.
Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải cách thành phố hơi xa, lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Quan Hề xuống xe, phát hiện ra nơi đó còn to hơn trong ảnh mà trợ lý gửi cho cô rất nhiều, tổng thể không tồi, thuộc kiểu viện phúc lợi có điều kiện khá tốt.
Giang Tùy Châu đã cho người liên hệ trước. Sau khi vào cửa, nhanh chóng có người đi ra đón. Lần này họ đến là lấy danh nghĩa muốn tài trợ, nên nhân viên công tác liền dẫn họ đi tham quan một vòng.
Quan Hề không có một chút ấn tượng với nơi này, nhưng có lẽ biết ban đầu mình ở nơi đây, trong lòng lại cảm thấy khá thân thuộc.
Sau khi đi gần một vòng họ đi đến sân sau. Sân sau có một khu vui chơi, lúc này có mười mấy đứa trẻ đang chơi ở đó.
Quan Hề đi đến ngồi xuống một bên, nhìn khung cảnh vui tươi trước mắt.
“Chị gái, cho chị.” Bỗng nhiên, một cô bé chạy qua, đưa cho cô một viên kẹo.
Quan Hề ngây người, “Hả?”
Cô bé khoảng năm sáu tuổi, cười xán lạn, “Chị gái thật xinh đẹp.”
Quan Hề cụp mắt nhìn viên kẹo trong tay, “Cảm ơn.”
Cô bé lại sán lại gần, nói nhỏ: “Chị gái, anh trai bên cạnh chị cũng rất đẹp trai.”
Quan Hề quay lại nhìn Giang Tùy Châu một cái, hỏi: “Vậy chị với anh ấy, ai đẹp hơn?”
Có lẽ cô bé không nghĩ tới còn có kiểu câu hỏi như vậy, đứng ngây ra, nhất thời không biết trả lời như nào.
Quan Hề sờ đầu cô bé, “Không sao, chị biết trong lòng em muốn nói chị, không nói ra cũng được.”
Cô bé liếc Giang Tùy Châu một cái, thoáng tỏ ra xấu hổ.
Vẻ mặt Giang Tùy Châu có chút bất lực, “Anh và viện trưởng lên lầu ký văn bản quyên tặng, em ở đây đợi anh hay sao?”
Quan Hề đứng dậy, nói: “Em đi cùng anh vậy.”