Chương 26

Quan Hề nói cùng anh đi ký đơn quyên góp, nhưng thực tế lòng cô cũng đã có ý định khác.

Ký giấy tờ xong xuôi, khi viện trường muốn tiễn họ ra khỏi văn phòng, Quan Hề đột nhiên xoay người lại, “Viện trưởng, tôi muốn nhờ ông một chuyện.”

Giang Tùy Châu đứng lại, tựa

như đã biết trước cô muốn nói điều gì.

Viện trưởng: “Cô cứ nói.”

Quan Hề thoáng do dự, “Tôi muốn xem tài liệu của một đứa trẻ từng được nhận nuôi.”

Viện trưởng có chút khó xử, “Chuyện này... đối với những đứa trẻ được nhận nuôi, tình huống thông thường chúng tôi không thể tùy tiện đưa tài liệu cho người ngoài.”

“Không phải tình huống thông thường.” Quan Hề cắn răng, nói: “Là tôi, chính tôi muốn xem tài liệu của mình.”

Viện trưởng sửng sốt, “Sao cơ, cô là...”

Quan Hề: “Trước kia tôi, là đứa trẻ được ba tôi nhận nuôi từ đây.”

...

Nửa tiếng sau, Quan Hề đi ra khỏi phòng tài liệu.

Cô không đi vội mà đến sân chơi ban nãy, ngồi xuống ghế đá, ngẩn ngơ nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui trước mắt.

Hai mươi năm trước, ba nhận nuôi cô từ nơi này, sau đó mang ra nước ngoài nuôi nấng, cho đến khi cô tám chín tuổi mới về nước...

Viện trưởng nói, cô là người rất may mắn, lúc còn là trẻ sơ sinh, chưa hình thành bất cứ tư duy nào đã được người ta bế đi vì thế sẽ không có sự nhạy cảm của cô nhi.

Viện trưởng còn nói, cô bị người ta để trước cửa viện phúc lợi, không có bất cứ manh mối về ba mẹ ruột của cô. Bởi vì năm đó viện phúc lợi không có điều kiện như hiện tại, không có camera theo dõi.

Xem ra, đi một chuyến không công rồi...

Quan Hề chợt cảm thấy hụt hẫng, nhất thời cũng không biết nên vui vì không có một chút manh mối hay là nên buồn.

“Coi như là chuyện tốt.” Giang Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh cô.

Thực ra anh đã sớm biết sẽ có kết quả như này, vì lúc trước khi biết được thân thế của Quan Hề anh đã sai Chu Hạo điều tra. Nhưng anh cũng không ngăn Quan Hề đi xem những tài liệu kia, anh biết cô nhất định muốn nhìn tận mắt.

Quan Hề cụp mắt nhìn mũi giày, “Đúng vậy.”

“Sau này em có thể không cần nhớ mãi chuyện này nữa, chuyên tâm sống ở gia đình hiện tại.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, “Em vốn rất chuyên tâm sống cuộc sống hiện tại.”

“Vậy bây giờ có thể đi chưa?”

Quan Hề không động đậy, chỉ hỏi: “Vì sao hôm nay anh muốn đi cùng em?”

“Hôm nay có thời gian.”

Quan Hề lừ mắt nhìn anh, “Sao anh lại không nói anh lo lắng em một thân một mình đến đây sẽ không kiểm soát được cảm xúc.”

Giang Tùy Châu bật cười, “Em sẽ vậy sao?”

“Sao lại không.”

“Được, vậy chính là anh lo lắng em đi một mình, sẽ không khống chế được cảm xúc.”

Quan Hề cười nhạo, “Thần kinh.”

Giang Tùy Châu đứng dậy, “Đi thôi.”

“Cảm ơn.”

“...” Giang Tùy Châu khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Nhưng cô lại không nhìn anh nữa, đứng dậy vặn vặn cổ, bước về phía hành lang, “Về thôi, hôm nay em muốn ăn đồ Pháp, anh bao.”

Giang Tùy Châu đi phía sau cô, “Em vừa nói gì?”

Quan Hề làm thinh, “Em muốn ăn gan ngỗng, muốn ăn thịt bê, muốn ăn cá tuyết Na Uy...”

“Em còn biết nói cảm ơn sao?”

“Bỗng dưng muốn ăn rất nhiều thứ, anh có muốn ăn gì không?”

“Em nói cảm ơn đúng là chuyện mới mẻ.”

Quan Hề quay lại lườm anh, bị anh quấy nhiễu đến điên tiết, “Hỏi hỏi hỏi, anh vừa nghe nhầm rồi, được chưa hả.”

Giang Tùy Châu hơi nhướn mày, “Phải không?”

“Phải...”

Quan Hề vừa đi vừa quay lại nhìn anh, đi đến chỗ quẹo hành lang, cũng không chú ý người đang đi đến.

Lúc sắp sửa đυ.ng phải người nọ, may mà Giang Tùy Châu kéo cô lại.

Sau khi Quan Hề đứng vững lại, kinh ngạc nhìn người trước mặt. “Chú Dương?”

Vậy mà lại là Dương Minh Tri, ông không nghiên cứu châu báu đấu giá, chạy đến viện phúc lợi làm gì...

Dương Minh Tri nhìn thấy Quan Hề và Giang Tùy Châu thì cũng bất ngờ, “Sao hai đứa lại ở đây?”

“Đến xem xem...” Bề ngoài Quan Hề nói với bản thân không để tâm, nhưng đằng sau đó lại có chút lúng túng vì chuyện đến đây xem tài liệu quá khứ của mình, “Vậy sao chú cũng ở đây thế?"

Dương Minh Tri còn chưa trả lời thì nhân viên viện phúc lợi phía sau ông liền cười nói: “Ngài Dương là khách quen của viện chúng tôi. Bao năm này đều nhờ ngài Dương đây, điều kiện của viện chúng tôi mới có thể càng ngày càng tốt lên.”

Quan Hề sửng sốt, “Chú vẫn luôn làm từ thiện ở đây sao?”

“Đúng thế.” Dương Minh Tri thở dài, “Hề Hề, về sau chú mới biết cháu có liên quan với viện phúc lợi này, nên hôm nay cháu đến đây...”

Dương Minh Tri còn chưa nói hết nhưng Quan Hề biết ông nhất định

đã biết cô đến đây làm gì.

Quan Hề: “Chính là đến quyên góp, bọn trẻ ở đây rất đáng yêu.”

Dương Minh Tri biết Quan Hề không nói thẳng, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là ánh mắt lộ ra sự thương xót, “Chú hiểu rồi, bây giờ các cháu định quay về sao?”

“Vâng, còn chú?”

“Chú còn có chút việc, các cháu về trước đi, đi đường cẩn thận.”

“Vâng.”

Mấy phút sau, Giang Tùy Châu và Quan Hề lên xe quay về.

Quan Hề ngồi trên ghế phụ lái, nói: “Ấy thế

mà chú Dương

lại là nhà tài trợ lớn nhất của viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải, đúng thật là rất có duyên...”

Giang Tùy Châu: “Trước đây chú ấy đã sớm biết thân thế của em rồi sao?”

“Tuy chú ấy là bạn thân của ba em nhưng mãi sau này chú ấy mới biết chuyện này. Chuyện của em trước kia ngoài ba mẹ em ra, chỉ có ông bà nội ngoại biết.”

Giang Tùy Châu gật đầu.

Quan Hề nghiêng người tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt định chợp mắt, “Bình thường chú Dương cũng thường xuyên làm từ thiện, viện phúc lợi Hằng Hải lại ở Bắc Kinh, được trợ giúp cũng là chuyện bình thường. Có điều sau khi biết chuyện của em ông ấy nhất định sẽ đi xem tài liệu của em, có lẽ nhìn thấy tập tư liệu trống kia nên cũng không nỡ lòng nào nói cho em chuyện này...”

Giang Tùy Châu: “Anh cũng từng xem rồi.”

Quan Hề đột ngột mở mắt ra, “Gì cơ?”

Giang Tùy Châu bình thản nói, “Điều tra một chút không phải việc nên làm sao.”

Quan Hề: “Vậy sao anh lại không nói thẳng cho em là được rồi còn đưa em tới đây làm gì?”

“Không phải em muốn tận mắt nhìn thấy chuyện như này sao? Anh nói chắc gì em đã tin.”

“Ai bảo em không tin.” Quan Hề chống tay lên đầu nhìn anh, nói bóng gió: “Sếp Giang, tự tin vào bản thân chút đi, dù anh có nhiều tâm tư quỷ kế nhưng đối với em mà nói vẫn có chút xíu giá trị tín nhiệm.”

Giang Tùy Châu nhướn môi, “Phải không?”

“Phải đó ~”

**

Như Giang Tùy Châu đã nói, tận mắt nhìn thấy lòng cũng nhẹ nhõm khá nhiều, sau đó cô cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.

Một tuần sau, công ty mở cuộc họp.

Hạng mục du lịch của công ty rất nhiều, Quan Hưng Hào nghe cấp dưới báo cáo công việc trên PPT xong

liền nói đến một số hạng mục mới, trong đó có kế hoạch phục vụ toàn tuyến du lịch quốc gia châu Âu. Có thể nói đây là hạng mục béo bở nhất trong số hạng mục hiện tại. Dù nhiệm vụ vô cùng nặng nề nhưng nếu như có thể mở ra con đường hoàn chỉnh thì lợi nhuận vô cùng khả quan.

“... Quan Hề, chuyện này tạm thời giao cho con.” Cuối cùng, Quan Hưng Hào đưa ra chỉ đạo.

Dưới trướng Quan Hề có đội ngũ hết sức hoàn thiện, dù bản thân cô khá lười biếng nhưng cũng có rất nhiều ý tưởng trong lĩnh vực du lịch, vì thế hạng mục này giao cho cô vô cùng thích hợp. Chuyện này nếu vào lúc bình thường, người khác tuyệt đối sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt.

Nhưng hiện tại, nhà họ Quan đã có thêm Quan Oánh.

Ban đầu người khác đều cho rằng trong cuộc họp ngày hôm nay, có thể Quan Hưng Hào sẽ giao hạng mục quan trọng nhất cho người mới Quan Oánh, nhưng không ngờ... xem ra, sếp tổng của họ vẫn rất lý trí không thiên vị.

Quan Hề lại không nghĩ nhiều như vậy, trước kia cô cũng tiếp nhận công việc tương tự, vì thế không cảm thấy chuyện Quan Hưng Hào giao hạng mục này cho cô có vấn đề gì. Sau khi tan họp, cô quay về phòng làm việc của mình.

Tâm trạng hai ngày hôm nay của cô không tồi, nghĩ đến chuyện lâu rồi không ăn cơm với ba, cô định tối nay hẹn ông cùng ăn cơm.

Thế là cô cầm túi, đi thang máy lên lầu, đến văn phòng của Quan Hưng Hào.

Trước đây cô thường xuyên đến phòng làm việc của Quan Hưng Hào, mấy thư ký bên ngoài chào hỏi cô xong cũng không ngăn cô đi vào.

“Sếp nhỏ, phu nhân cũng đang ở trong.”

Mẹ cũng ở đây...

Quan Hề gật đầu, “Được, tôi biết rồi.”

Phòng làm việc của Quan Hưng Hào cách chỗ ngồi của thư ký một đoạn đường. Quan Hề đi thẳng đến cửa, cửa không hề khóa. Quan Hề đang định gõ cửa thì nghe thấy giọng nói kiềm nén nhưng vẫn toát ra sự tức giận.

“Chẳng phải trước kia chúng ta đã nói để Oánh Oánh tiếp xúc hạng mục quan trọng của công ty sao, bây giờ thì hay rồi, ông còn không đưa cho nó cái nào, ngoảnh lại liền giao toàn bộ hạng mục châu Âu cho Hề Hề, ông

làm thế có phải quá thiên vị rồi không?”

Cánh tay duỗi ra định gõ cửa của Quan Hề cứng đờ, dừng lại giữa chừng.

Quan Hưng Hào: “Chính bởi vì hạng mục quan trọng nên mới giao cho Hề Hề, nó có kinh nghiệm. Oánh Oánh mới học hỏi được chút ít, bà bảo nó gánh vác chuyện lớn này kiểu gì?”

“Ông có thể dạy, bằng không ông có thể bố trí cho Oánh Oánh một đội ngũ toàn diện chuyên nghiệp giống như ông đã làm cho Hề Hề trước đây.”

“Bà cho rằng tôi không bố trí đội ngũ sao? Giống như bà đã nói, phải chuyên nghiệp, phải đủ hiểu biết, phải tình nguyện bị một người mới như Oánh Oánh chỉ đạo, mọi thứ cần có thời gian, bà vội cái gì?”

Ngụy Thiệu Mẫn: “Ông chỉ giỏi viện cớ, nếu ông nhiều việc

không sắp xếp được thì bảo tôi một tiếng, cùng lắm thì tôi giúp Oánh Oánh bố trí.”

“Thiệu Mẫn, bà nói vậy là có ý gì?”

“Ý của tôi chính là ông quá thiên vị.” Ngụy Thiệu Mẫn lạnh giọng nói: “Tôi biết ông rất thích Hề Hề, nó ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm, dĩ nhiên tôi cũng thích nó. Nhưng chúng ta nợ Oánh Oánh bao nhiêu ông cũng biết. Bây giờ nó quay về rồi, đương nhiên phải thương yêu nó nhiều hơn, ông không thể để nó thua kém địa vị của Hề Hề, để Hề Hề cứ mãi đứng trước nó. Quan Hưng Hào, suy cho cùng tương lai vị trí của ông cũng phải giao cho Oánh Oánh.”

“Không phải, bà nói đi đâu vậy? Bà phải hiểu ý của tôi, bây giờ không phải tôi không sắp xếp cho Oánh Oánh, mà là bây giờ nó còn chưa có năng lực...”

“Vậy sao, nhưng mà từ nhỏ Hề Hề đã ham chơi, vì để nó có thể học hỏi, chiếm cứ một phương ở công ty mà ông đã sắp xếp bao nhiêu người tài giỏi dưới trướng giúp nó làm việc. Sao bây giờ đến lượt Oánh Oánh ông lại chậm chạp lề mề như vậy.” Ngụy Thiệu Mẫn nghiến răng nói: “Tôi thấy, ông bây giờ còn không biết ai mới là con gái ruột của ông.”

Quan Hưng Hào: “Thiệu Mẫn!”

...

Quan Hề trực tiếp rời khỏi đó, đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe.

Cửa thang máy phản quang, cô có thể nhìn thấy sắc mặt của mình một cách rõ ràng... mặt cắt không còn giọt máu, giống như một tờ giấy trắng.

Trong đầu, khung cảnh ban nãy trôi qua như một bộ phim, còn được chạy ở tốc độ 0.5x, từng câu nói chậm đến một mức độ nhất định, đủ để người ta hiểu một cách dễ dàng.

Thực ra có phần đột ngột.

Cô có thể hiểu cho Ngụy Thiệu Mẫn, con ruột là máu mủ, bà ấy thương cô ta cũng không có gì đáng trách, vì thế trong quãng thời gian dài như vậy, cô đố kỵ nhưng chưa từng cảm thấy không hợp lý.

Chỉ là cô tưởng rằng, cô cũng rất quan trọng.

Cô ở bên bà ấy hai mươi mấy năm... một khoảng thời gian dài như thế, cũng phải có rất nhiều rất nhiều tình cảm đúng không.

Cô tưởng bà cũng coi cô là con gái, nhưng hóa ra... vẫn là người ngoài.

“Ding” một tiếng, thang máy đã đến nơi.

Quan Hề từ bên trong đi ra, cô dựa vào bản năng đi về nơi đỗ xe của mình.

Khi đi qua một chiếc xe, cô nhìn thấy Quan Oánh đang đứng bên cạnh xe.

Đầu óc Quan Hề là một đống hỗn loạn, lúc này cô hoàn toàn không muốn chào hỏi, đi thẳng về phía trước không thèm ngoảnh lại.

**

Quan Oánh nhìn theo bóng lưng của Quan Hề, thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô vội vàng ngồi vào trong xe, nhìn người ở trong gương chiếu hậu nói: “Rốt cuộc anh muốn em nói bao nhiêu lần nữa, em nói đừng đến tìm em, vì sao anh luôn không nghe lời em vậy?”

Người đàn ông bị Quan Oánh hốt hoảng nhét vào ghế sau vì Quan Hề đi qua ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia, rõ ràng là người đàn ông giữ Quan Oánh không buông trước quán cà phê hôm đó.

“Người ban nãy chính là Quan Hề?”

Quan Oánh không đáp lại, chỉ nói: “Bây giờ anh ở đâu, em đưa anh về.”

“Trình Oánh Oánh...”

“Phương Chí Hồng! Bây giờ em tên là Quan Oánh!”

Sắc mặt người đàn ông tên Phương Chí Hồng chợt biến, nói: “Anh biết rồi...”

Mặt Quan Oánh tối sầm.

Phương Chí Hồng ngồi gần lên trước một chút, khẽ nói: “Cô chú đều rất nhớ em, họ chỉ mong muốn em có thể về... gặp em một lần mà thôi.”

Quan Oánh quay lại nhìn anh ta, nghiến răng nói: “Anh lúc nào cũng nói chuyện này... Anh có biết bây giờ em ở đây rất khó khăn không, em có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều chuyện muốn làm, anh có thể đừng mãi ép buộc em như vậy không.”

Phương Chí Hồng khẩn trương nói: “Bọn họ... đối xử không tốt với em sao? Cái người tên Quan Hề kia, em gái em, có làm khó em không?”

Quan Oánh nhớ lại cuộc họp vừa rồi, Quan Hưng Hào giao hạng mục lớn cho Quan Hề, nhưng chỉ cho cô tham gia một số hạng mục không nặng không nhẹ, bàn tay hơi siết lại, “Anh cảm thấy em sẽ sống tốt lắm sao? Dù Quan Hề chỉ là con nuôi, nhưng ba em lúc nào cũng hướng về cô ta, nên tất cả mọi người chỉ coi cô ta là tiểu thư nhà họ Quan, cô ta có vốn liếng có chỗ dựa, em có cái gì? Có cô ta ở đó, em vĩnh viễn không có địa vị thật sự.”

Dường như ở trước mặt một người không thể gây ra bất kỳ áp lực cho bản thân như người quen cũ này, cô ta mới hoàn toàn gỡ bỏ mặt nạ.

Quan Oánh đỏ mắt, kéo tay Phương Chí Hồng, nhỏ giọng dỗ dành: “Vì vậy anh cho em thêm chút thời gian được không, bây giờ anh muốn để mẹ em biết em lưu luyến không rời ba mẹ nuôi, khiến bà ấy lạnh lòng với em sao? Em tin là anh không muốn em khó sống tiếp ở đây đúng không?”

Từ nhỏ Phương Chí Hồng đã thích cô, không có sức kháng cự với bộ dạng đáng thương của cô, “Tất nhiên là anh hy vọng em sống tốt.”

“Thế nên là, chuyện quay về cứ để đó đã, anh cứ về trước đi nhé.”

Phương Chí Hồng: “Nhưng anh không yên tâm. Ả Quan Hề khó đối phó lắm sao? Thế này đi, anh giúp em nhé, em để anh ở lại bên cạnh giúp đỡ em đi, chuyện gì anh cũng có thể làm.”

Quan Oánh cảm thấy cạn lời, với đầu óc cứng nhắc và bộ dạng thô lỗ của anh ta thì có thể giúp được cái gì.

“Cô ta không dễ đối phó, nhưng anh cũng không giúp được em. Được rồi anh đừng quản nữa, ừm... em biết anh luôn hướng về em, anh yên tâm, đợi em đứng vững ở đây rồi, em nhất định sẽ quay về thăm bọn họ.”