Chương 15: 15

“Mới một năm không gặp mà trông con gầy chưa kia.”

“Con gái về rồi, con gái về rồi, bố nó ơi mau ra xem đi."

Mẹ đeo tạp dề, tay vẫn còn cầm cái muôi.

Do không muốn bố mẹ phải lặn lội đường xá xa xôi đến sân bay đón nên tôi chỉ nói mình sắp về chứ không nói cụ thể khi nào.

Cũng không nói cho ai biết việc mình sẽ về.

Kể cả Trình Hàm.

Tôi không biết mình đang sợ hãi điều gì nữa. Tôi sợ anh sẽ giữ đúng lời hứa, lại sợ đó chỉ là một lời bông đùa của anh khi ấy.

Vì thế tôi đã lựa chọn trốn tránh.

Bố tôi vui phơi phới, ông bế con mèo đi ra.

Lúc call video, bố mẹ có nói đây là con mèo hoang trong chung cư, thấy nó đáng thương nên bố mẹ đã mang về nhà nuôi dưỡng.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, bé con gầy trơ xương ngày nào giờ đã thành một nhóc mập mạp rồi.

Từ con mèo nay thành con heo, mẹ tôi cũng sắp không bế nổi nó nữa, chỉ có bố tôi là bế nó cả ngày thôi.“Sao về mà không nói với bố mẹ câu nào, để trưa mẹ còn chuẩn bị đồ ăn tươm tất một chút chứ."

Tôi lắc đầu nói: “Vì không muốn phiền hà bố mẹ nên con mới không nói."

Bố tôi để con mèo xuống dưới đất rồi xách vali vào trong nhà cho tôi, sau đó ông quay sang nói với mẹ tôi: “Bà gọi điện thoại bảo Tiểu Trình đến nhà mình ăn cơm đi.”

Tôi đứng hình: “Tiểu Trình nào vậy ạ?"

Mẹ tôi cầm cái muôi đi vào trong phòng bếp, chắc nghĩ đồ ăn sắp cháy nên nói hơi nhanh.

“Thì là Trình Hàm đấy, chúng ta cũng ăn cơm với nhau rồi mà. Một năm qua cứ có dịp là nó lại đến nhà mình, bảo là con không ở đây nên phải thay con báo hiếu bố mẹ."

“Nay con về rồi, chúng ta cũng nên mời Tiểu Trình đến nhà ăn một bữa cơm chứ?"

Tôi tựa người vào cửa bếp, bật cười vì giọng điệu như đang dỗ trẻ con của mẹ.

“Mẹ thích thì mời, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà."

Mẹ tôi “chẹp chẹp" hai tiếng, trông rất không vui.

“Con bé này, con không hiểu hay cố tình không hiểu đấy. Mẹ nói con nghe, một năm qua mẹ đã coi Tiểu Trình là con rể của mẹ rồi, nó không những đẹp trai, cao ráo mà còn biết nói chuyện nữa."

Thấy mọi chuyện sắp đi xa, tôi vội vàng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ quay sang nhìn tôi: “Thôi được rồi được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, chuyện của đám thanh niên các con các con tự giải quyết."

Trong lúc tôi và mẹ đang nói chuyện với nhau, bố tôi đeo kính lão tay cầm điện thoại ngẩng đầu lên rồi nói: “Tiểu Trình nói nó đến ngay đấy."

Tôi khoanh tay, bất lực, nhưng trong lòng lại thấy khá căng thẳng.

Tôi và Trình Hàm vẫn luôn giữ liên lạc suốt một năm qua. Anh sẽ kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị xảy ra trong cuộc sống của anh, tôi cũng chia sẻ với anh về những phiền não tôi gặp phải trong công việc.

Đôi lúc tôi còn nghĩ mình và Trình Hàm chẳng khác nào Thẩm Giai Nghi và Kha Cảnh Đằng, họ vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp. Nghĩ vậy tôi lại vô thức đóng boxchat vốn định nhắn tin cho anh lại.

Có người bấm chuông, bố đẩy rồi ra hiệu bằng ánh mắt với tôi.

Tôi đứng dậy, đi ra ngoài rồi khẽ mở cửa ra.

Trình Hàm mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng chiếc áo khoác màu đen, trông rất thoải mái, hai mắt anh sáng bừng: “Lâu rồi không gặp."

Tôi nói: “Mới một năm thôi mà, cũng không tính là lâu."

Nhưng Trình Hàm lại nói: “Nhưng với tôi nó thật sự rất lâu."

Phản ứng đầu tiên của một người chưa từng nhận được một tình yêu tử tế sau khi nhận được lời yêu từ một người khác lại là né tránh.

Tôi nghiêng người: “Cậu vào đi, bố mẹ tôi đang chờ cậu đấy."

Thức ăn đã được dọn sẵn lên trên bàn, mẹ tôi thấy Trình Hàm đến bà còn nhiệt tình hơn cả lúc nhìn thấy tôi, cứ “Tiểu Trình ăn nhiều lên cháu” miết.

Đang lúc ăn cơm thì Trình Hàm ra ngoài nghe máy. Mẹ cầm chiếc áo khoác anh vắt lên thành ghế rồi bảo tôi: “Con cầm áo cho Tiểu Trình đi, đừng để bị ốm."

Tôi bất lực: “Một người đàn ông...

Trông thấy ánh mắt của mẹ, tôi đành nuốt nửa câu sau lại.

Đi ra ban công, tôi thấy Trình Hàm đang quay lưng lại với mình rồi nói gì đó, do khoảng cách quá xa, tôi chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.

“Xem mắt, Tết về nhà..."

Hẫng mất một nhịp, tôi cất tiếng gọi anh.

Trình Hàm quay người lại, khi thấy tôi đứng cách anh một khoảng không xa, anh cũng không tỏ ra có gì bất thường.

Nhìn anh tự dưng tôi lại nổi giận, ném áo khoác vào lòng anh rồi quay người rời đi.

Không lâu sau, Trình Hàm quay về bàn, anh huých tay vào người tôi rồi hỏi: “Cậu sao vậy?"

Tôi và cơm vào miệng: “Không sao."

“Không sao thật chứ."

“Không sao thật."