Chương 14: 14

Lại nửa năm nữa trôi quay.

Đợi được đến ngày xuân ấm áp tôi lại bắt đầu đóng gói hành lý rời đi.

Đồ đạc trong nhà đều đã thu dọn xong xuôi, mọi thứ lại quay về dáng vẻ vốn có của nó ngày tôi chuyển đến đây, Trình Hàm lại dắt theo Chà Bông tới thăm nhà.

Có lẽ Chà Bông thật sự có linh tính, nó nhìn căn phòng trống không, gương mặt vốn đang vui vẻ bỗng chốc ỉu xìu.

Nó cắn ống quần của tôi, miệng kêu gâu gâu.

Tôi ngồi xuống xoa đầu nó rồi nói: “Được rồi, một năm sau chị lại về."

Trình Hàm nghe thế thì nhướng mày: “Cậu đi một năm thôi sao?"

Tôi gật đầu, hỏi vặn lại: “Lá rụng về cội thôi, đến lúc nào đó tôi sẽ lại về Giang Thành, không lẽ tôi phải sống cả đời ở đó sao?"

Trình Hàm ô một tiếng.

Sau đó anh vui vẻ nói: “Vậy tôi và Chà Bông sẽ đợi cậu trở về."

Tôi nhìn anh, không nể mặt nói: “Cậu đợi tôi làm gì, hãy sống cuộc đời của mình đi."Trình Hàm nhún vai, sau đó nghiêm túc nói: “Chăm sóc mình thật tốt, nhớ giữ liên lạc."

Tôi cười nói: “Sao cậu lại nói y như mẹ tôi vậy?"

Đó là một ngày đẹp trời.

Bánh xe vali lăn trên mặt đất ở sân bay, gió lạnh thổi tới khiến tôi run lên cầm cập.

Ngồi trên máy bay, nhìn nhưng đám mây trôi lững lờ xung quanh, tôi lại nhớ tới câu nói cuối cùng Trình Hàm nói với mình lúc ở sân bay.

Anh nói: “Tám nghìn mét trên không, tôi tiễn cậu đi, đợi đến khi cậu trở lại tôi vẫn sẽ đứng đây đợi cậu về."

Đợi tôi sao?

Cảm giác lạnh lẽo của mặt kính trong khoang máy bay từ đầu ngón tay lan đến tận tim.

Bỏ đi, đừng nên nghĩ nữa.

Trong suốt một năm qua, ngày nào tôi cũng bận đến bù đầu. Có điều những lúc rảnh rỗi tôi lại nghe được một số tin tức có liên quan đến một số người.

Ví như bạn cấp hai kết hôn, bạn đại học sinh con.

Lại như, cuối cùng Bùi Chi vẫn lựa chọn ra nước ngoài. Còn về Tùy Hoài, có lẽ trong quá khứ cái tên của anh ta chính là từ cấm của tôi nhưng thời gian dần trôi, cuối cùng vẫn có người nhắc đến anh ta trước mặt tôi.

Có một người bạn chung hồi đại học, không biết tại sao cậu ta lại đoán được tôi và Tùy Hoài từng bên nhau, sau khi chia tay cậu ta đã gọi điện cho tôi.

Câu đầu tiên lại là: “Cậu với Tùy Hoài chia tay rồi à."

Tôi đứng hình, vô thức muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại hai đứa cũng chia tay rồi, tôi cũng không cần tuân theo giao hẹn Tùy Hoài từng nói không muốn công khai nữa.

Thế là tôi nói: “Đúng vậy, sao thế?". Người ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng: “Cậu có biết bây giờ Tùy Hoài đã biến thành dạng gì rồi không"

Tôi im lặng, bởi tôi biết đối phương sẽ nói tiếp.

Cậu ta thở dài rồi nói tiếp: “Tôi biết mình không nên nói những lời này với cậu nhưng là bạn của cậu ấy tôi thật sự không nhìn nổi nữa... Trước kia sau khi chia tay với Bùi Chi tôi cũng không thấy cậu ấy như vậy"

“Sau khi chia tay cậu, Tùy Hoài như biến thành một người khác vậy. Cậu ấy hẹn hò với rất nhiều cô gái nhưng chỉ được vài ngày là lại chia tay. Mới đầu chúng tôi cứ tưởng cậu ấy muốn dùng cách này để chữa lành v.ết th.ương của mình nhưng lâu dần chúng tôi lại nhận ra điều bất thường."

“Tùy Hoài quen cô gái đầu tiên trong một quán ăn nhỏ gần trường đại học. Cô ấy có dáng vẻ sạch sẽ, và có đôi mắt rất giống cậu. Cô gái thứ hai thì quen ở quán blar, lúc cô ấy mỉm cười, ngay cả chúng tôi cũng nhận ra cô ấy rất giống cậu, Tùy Hoài kiên trì theo đuổi suốt ba ngày, cuối cùng cô ấy cũng theo cậu ấy về nhà..."

Cậu ta còn định nói thêm nhưng lại bị tôi cắt

ngang: “Đủ rồi.”

Tôi hít một hơi thật sâu, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Tôi không tưởng tượng nổi dáng vẻ của Tùy Hoài trong lời nói của cậu ta, cũng giống như Bùi Chi khi đó vậy, nhất định cô ta cũng không tưởng tưởng nổi một Tùy Hoài không yêu cô ta sẽ có dáng vẻ gì.

Giây phút này cuối cùng tôi cùng hiểu rõ được một điều, chàng thiếu niên rạng rỡ tôi từng thương đã không thể quay lại được nữa.

Là tôi đã h.ại anh ta sao, hay là tự anh ta?

Nhưng tôi không c.ứu được anh ta.

Vất vả lắm tôi mới bước ra khỏi bùn lầy, tôi không muốn lại đi vào vết xe đổ nữa.

Thế là tôi nói: “Cậu xin lỗi Tùy Hoài hộ tôi, tôi chúc anh ta sau này sẽ có được hạnh phúc của riêng mình."

Giọng điệu xa cách đến lạ, đến nỗi đầu ngón tay cũng muốn đóng băng.

Đầu dây bên kia còn định nói thêm nhưng tôi đã thẳng thừng cúp máy.

Tôi nhìn bầu trời xám xịt qua khung cửa cực lớn trong tòa chung cư

"Sắp mưa rồi."

Sắp mưa rồi, nhưng sau khi mưa tạnh trời sẽ lại quang.

Khi trời quang mây tạnh, mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp.

Tôi đưa tay sờ lên gương mặt mình, bất ngờ chạm vào làn da ẩm ướt.