Chương 29

Giang Thiên Viễn lại nghĩ tới ngày ấy ở trong thạch thất, hắn thấy Phong Đoạn Vân trông như đang run rẩy. Cùng với lúc hắn ăn mì với Phong Đoạn Vân, hắn lại cảm thấy sắc mặt của Phong Đoạn Vân tái nhợt quá mức. Dáng vẻ ấy…… những cái gọi là vết thương của trên người Phong Đoạn Vân, mười phần thì có hết tám chín phần là bởi vì hắn nội tức của hắn bị hỗn loạn.

“Cho dù ta chưa biết toàn bộ sự tình.” Đoạn Trì nói: “Nhưng dựa vào những chuyện này kia ta đều có thể nhìn ra được.”

Đoạn Trì vẫn chưa nói nữa câu cuối thì Giang Thiên Viễn đã tiếp lời hắn, nói tiếp.

Giang Thiên Viễn nhẹ giọng nói nhỏ: “Quả thật những ngày tháng hắn sống ở Phái Lăng Tiêu cũng không thật sự quá tốt.”

Nếu như là đệ tử được coi trọng thì sao lại có thể quen thuộc với những chuyện nặng nhọc như vậy được chứ. Sao có thể có vết thương cũ trãi khắp cơ thể được. Ngay cả nội tức đan điền mà người trong giang hồ coi trọng cũng bị xuất hiện tật xấu.

“Cũng may.” Đoạn Trì nâng tay lên, cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Giang Thiên Viễn nói: “Hiện tại hắn đã gặp được ngươi.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Mới đầu Giang Thiên Viễn còn không rõ vì sao Đoạn Trì lại nói những câu này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì hắn liền hiểu ra.

Đúng vậy nha, cũng may là ma đầu gặp được hắn.

Dựa theo gia nghiệp giàu có lại động đúc của Giang gia, còn có cậu mợ có y thuật khó lường của y. Một vài vết thương cũ mà thôi, hắn có tiền có người, những chuyện này căn bản thì không được coi là vấn đề gì quá lớn.

Hắn thế nào cũng phải chữa khỏi những vết thương không thể chữa khỏi cho Phong ma đầu mới được!

Sau khi Đoạn Trì đem toàn bộ suy nghĩ cùng với ý tưởng của mình nói hết cho Giang Thiên Viễn xong. Hắn không thể rời khỏi Việt Tang Ảnh cho nên liền đứng dậy nói lời cáo từ với Giang Thiên Viễn.

Nhưng trong lòng Giang Thiên Viễn lại có một nút thắt đã mắc ở bên trong từ rất lâu chưa được giải đáp.

“Tại hạ có một vấn đề.” Giang Thiên Viễn nghiêm trang hỏi.

Đoạn Trì gật đầu, nói: “Giang thiếu hiệp mời nói. Nếu đoạn mỗ biết thì tất nhiên sẽ nói hết không giấu giếm.”

“Thuở còn niên thiếu, khi Phong ma đầu kết thù với Phái Lăng Tiêu, bị chính đạo đuổi gϊếŧ… khi đó tại hạ cũng chỉ mới…… ừm…… Mười mấy tuổi.” Giang Thiên Viễn nhíu chặt mày: “Lúc mà Việt thành chủ cứu Phong ma đầu ấy…”

Hắn có chút chần chờ, cảm thấy mình hỏi vấn đề này ra cũng quá là mạo muội rồi, có chút không quá lễ phép. Thế nhưng hắn thật sự không thắng nổi sự tò mò trong lòng mình. So dự hồi lâu cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc mở miệng dò hỏi.

Giang Thiên Viễn: “Xin hỏi năm nay Việt thành chủ… tuổi thọ bao nhiêu rồi nhỉ?”

Đoạn Trì: “……”

……

Giang Thiên Viễn vẫn không nhận được đáp án khiến hắn vừa lòng.

Đoạn Trì sống ở trong Quỷ Vực nhiều lắm cũng chỉ vài năm, cho nên hắn cũng không rõ hiện tại Việt Tang Ảnh đã được bao nhiêu tuổi rồi nữa. Trong lòng Giang Thiên Viễn có một nghi vấn cực lớn. Cho dù như thế nào hắn cũng phải biết được đáp án ở từ thành chủ mới được.

Đợi tới khi Đoạn Trì rời đi, Giang Thiên Viễn không nhịn cảm giác đắc ý cùng vui sướиɠ trong lòng mình lại nữa. Hắn chỉ nghĩ con người của Phong Đoạn Vân ngày thường luôn đeo trên người dáng vẻ lãnh đạm, người sống chớ lại gần, dường như đều thờ ơ đối với hết thảy mọi chuyện. Thế nhưng quả nhiên tất cả đều là mặt ngoài, bên trong đã bị hắn cố tình che giấu đi.

Thậm chí Giang Thiên Viễn còn nhịn không được mà đắc ý nghĩ…

Tên ma đầu này rõ ràng là rất để ý tới hắn mà.

Khi Giang Thiên Viễn còn ở trong sư môn từng bị sư phụ gõ đầu tỏ vẻ ghét bỏ nói hắn khó có thể thu lại tâm tư, luôn thích đem hết thảy suy nghĩ trong lòng phơi bày ra cho người ngoài thấy. Lúc trước khi hắn học võ, nếu như đạt được tiến triển tốt thì luôn rất thích xoay tít cái đuôi của mình lên tận trời ấy*.

(*: ý là thích khoe khoang lên tận trời.)

Mà nay hắn phát giác vị ma đầu ngày thường luôn tỏ vẻ lãnh đạm với mọi thứ này lại đối xử với hắn khác với người thường. Hắn vậy mà có chút nhịn không được sự kích động trong lòng. Chờ tới ngày hôm sau khi đi tìm Phong ma đầu thì hắn đã nhịn không được mà tự động mở cửa phòng Phong Đoạn Vân ra, lập tức mở miệng, kích động kêu lên: “Ma đầu!”

Hiển nhiên Phong Đoạn Vân hiển nhiên rất khó để mà lý giải vì sao ngày nào hắn cũng đều có thể mang theo một bộ năng động đến vậy: “Ừ?”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi để ý tại hạ đến vậy nha!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Ngươi quả nhiên rất để ý đến tại hạ đúng không!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân treo lên vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không để ý tới Giang Thiên Viễn đang nói hươu nói vượn mà lập tức đi ra khỏi phòng.

Giang Thiên Viễn đi theo phía sau hắn, còn nhịn không được mà lải nhải mãi.

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ đều đã biết rồi! Đoạn Trì đã nói hết cho tại hạ biết!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Rất tốt. Chờ lát nữa hắn sẽ đi dạy dỗ Đoạn Trì một trận mới được. Cái gì gọi là nói được càng nhiều, thì sẽ càng chết nhanh là vậy.

Giang Thiên Viễn lại nói: “Ma đầu, ngươi phải thẳng thắn thành khẩn một chút đi!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Có chuyện gì ngươi chỉ cần trực tiếp nói với tại hạ là được rồi!”

Hai người bọn họ đã sắp sửa đi ra khỏi quỷ thành. Giang Thiên Viễn không khỏi sửng sốt, thu lại tâm tư đang kích động vạn phần của mình lại, có chút nghi hoặc mà dò hỏi: “Ma đầu, không phải Việt thành chủ không cho phép chúng ta rời khỏi nơi này đi vào trong thành sao?”

Phong Đoạn Vân: “Hắn ta không cho phép thì ngươi sẽ không đi?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Rốt cuộc thì Giang Thiên Viễn đã đồng ý với Việt Tang Ảnh, mà vi phạm lời hứa của chính mình, tuyệt không phải là việc làm mà người trong chính đạo nên làm. Hắn không nhịn được mà cảm thấy cực kỳ rối rắm. Một bước cuối cùng này, hắn do dự. Thật sự không biết nên bước ra hay không.

Phong Đoạn Vân đi được vài bước, quay đầu thấy Giang Thiên Viễn vẫn còn đứng im ở đó phân vân không biết nên đi hay không thì không nhịn được mà thở dài. Y quay người lại túm chặt lấy cánh tay của hắn, kéo hắn bước ra ngoài mấy bước: “Không phải ngươi nói muốn làm một ác nhân sao?”

Giang Thiên Viễn: “Có điều……”

Hắn quay đầu lại, thấy thủ vệ của Quỷ Thành cũng không ngăn cản bọn họ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vã đuổi theo bước chân của Phong Đoạn Vân, nhịn không được mà dỗi: “Ma đầu, ngươi sớm đã nói với Việt thành chủ rằng hôm nay sẽ rời khỏi thành đúng không!”

“Đúng vậy.” Phong Đoạn Vân thẳng thắng trả lời: “Nếu như ngươi đã phải quay về Giang gia thì cũng nên dịch dung trước đi.”

Giang Thiên Viễn tức giận: “Đùa tại hạ vui như vậy à!”

Phong Đoạn Vân: “Rất vui.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn dừng lại bước chân, có chút không thể tin được mới câu nói vừa rồi lại là lời mà ma đầu có thể nói sao.

Nhưng hắn chỉ chơi chần chờ một chốc mà Phong Đoạn Vân đã đi xa. Hắn đành phải nhanh chóng chạy theo truy hỏi: “Chúng ta phải đi tìm Hồ Thiên Diện sao?”

Phong Đoạn Vân gật đầu.

Giang Thiên Viễn nhéo cằm, lại hỏi: “Hắn có thể giúp tại hạ dịch dung thành tại hạ sao?”

Hắn nghĩ nghĩ, nếu Hồ Thiên Diện tinh thông thuật dịch dung vậy không bằng trực tiếp giúp hắn cùng với Phong Đoạn Vân khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản của mình. Nếu có thể làm được như vậy thì hắn cũng Phong Đoạn Vân phải khổ não mà diễn trò với mình, cũng càng khiến người khác không nghi ngờ.