Chương 16

Vốn Giang Thiên Viễn còn tưởng Quỷ Vực mang theo một cái tên đáng sợ như vậy, lại nấp ở trong thành phố ngầm thì chắc hẳn nơi này là nơi cực kỳ âm trầm. Hắn sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, còn cho rằng nơi này có rất nhiều quỷ ảnh có công lực thâm hậu, khắp nơi đều là những người sắp chết mang theo cái xác không hồn đến đây. Lại không thể ngờ rằng Quỷ Vực trước mắt lại có vô số ngọn đèn dầu lộng lẫy, so với một vài thành trấn trên mặt đất chỉ sợ là càng phồn vinh hơn. Thật sự là không có một chút bóng dáng này dính tới một chữ ‘Quỷ’ kia.

Giang Thiên Viễn cực kỳ tò mò, nhìn ngắm khắp nơi. Nơi này quả thật không có quá nhiều điểm khác nhau so với trên mặt đất. Nhiều nhất là người lui tới đa phần đều mang theo mặt nạ, thoạt nhìn có hơi chút quỷ dị. Sau khi người dẫn đường mang bọn họ tới trước cổng Quỷ Vực thì lập tức biến mất không thấy tăm hơi, mà tên đệ tử phái Lăng Tiêu kia cũng mang theo hành lý trực tiếp rời đi.

Suốt cả đoạn đường Phong Đoạn Vân đều chưa từng xuống tay với hắn.

Lúc này rốt cuộc thì Giang Thiên Viễn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy cả đoạn đường này đều hữu kinh vô hiểm, chỉ cần bọn họ tìm được vị Quỷ Toán Tử theo như lời mà Phong Đoạn Vân từng nói thì hẳn là hắn cùng Phong Đoạn Vân có thể hoán đổi lại thân thể cho nhau.

……

Phong Đoạn Vân quả thật rất quen thuộc Quỷ Vực. Hắn mang theo Giang Thiên Viễn đi qua mấy con phố sau đó tiến vào một con hẻm nhỏ, dừng lại trước một căn nhà: “Chỉ sợ là chúng ta tới sai thời điểm rồi đi.”

Giang Thiên Viễn nhìn theo ánh mắt của Phong Đoạn Vân liền thấy trên của treo một cái khóa lớn. Điều này chứng tỏ chủ nhà hiển nhiên không có trong nhà. Phong Đoạn Vân đành phải xoay người đi gõ của những nhà lân cận.

Một lát sau cửa nhà kia cũng mở, có một vị mỹ nhân cực kỳ quyến rũ dò đầu ra thăm dò. Quả nhiên không hổ là mị nhãn như nước, giọng nói yêu kiều vang lên hỏi bọn họ có chuyện gì.

Phong Đoạn Vân vẫn lãnh đạm, lạnh lùng mở miệng: “Quỷ Toán Tử đi đâu rồi?”

“Hắn đi rồi.” Vị mỹ nhân kia nhìn chằm chằm Phong Đoạn Vân một hồi lâu mới nở một nụ cười đầy quyến rũ: “Có chuyện gì, tìm nô gia cũng giống nhau.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân thậm chí còn lười nhiều lời với nàng thì đã túm Giang Thiên Viễn quay trở về. Chẳng qua Giang Thiên Viễn là người thuộc giới chính đạo. Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào mà khi nói chuyện đầu lưỡi lại có thể uống éo như vậy. hắn cực kỳ tò mò, nhịn không được quay đầu lại nhìn thêm mấy lần. Không ngờ rằng Phong Đoạn Vân lại nâng kiếm lên đánh vào eo hắn rồi lạnh lùng lên tiếng: “Quay đầu lại.”

Giang Thiên Viễn nhỏ giọng nói: “…… Tại hạ chỉ có chút tò mò.”

“Nàng thích móc tròng mắt của ngươi ra.” Phong Đoạn Vân nói: “Nếu ngươi còn nhìn lâu thêm một chút thì đêm nay trong mắt của ngươi chắc sẽ được đặt ở trên mầm ăn nhà nàng cũng nên.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Giang Thiên Viễn bị lời nói của Phong Đoạn Vân dọa sợ đến mức nổi da gà da vịt, cả người không nhịn được mà run lên, cực kỳ kinh sợ: “Nàng là ai?”

Phong Đoạn Vân không thèm để ý tới hắn.

Giang Thiên Viễn lại hỏi: “Là vị anh hùng nào? Sao tại hạ chưa từng nghe nói qua?”

Phong Đoạn Vân vẫn không thèm để ý tới hắn.

Giang Thiên Viễn rốt cuộc không nhịn được nữa: “Ma đầu, đừng nói ngươi lừa tại hạ nha?”

Phong Đoạn Vân không nói gì. Giang Thiên Viễn cảm thấy bản thân hình như đoán trúng rồi.

Giang Thiên Viễn nhịn không được mà thầm cười một tiếng đầy khinh bỉ, lại quay đầu lại đi. Lúc này trong hẻm nhỏ trống trãi tối đen đã không còn bóng người. Giang Thiên Viễn lập tức nổi dên dũng khí tựa như đang tự an ủi bản thân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Võ công của tại hạ tốt như vậy, nàng căn bản không đánh lại tại hạ.”

Bọn họ đã đi ra khỏi ngõ nhỏ. Quỷ Toán Tử không ở trong nhà, có lẽ bọn họ phải ở tạm trong Quỷ Vực vài ngày rồi. Trước mắt không có chỗ để đi, Phong Đoạn Vân liền muốn tìm một gian khách điếm trong Quỷ Vực để ngủ lại. Nhưng đột nhiên tinh thần của Giang Thiên Viễn lập tức trở nên hăng hái.

Giang Thiên Viễn túm chặt lấy tay của Phong Đoạn Vân, bộ dạng giống như không thể nhịn được tâm trạng kích động xuất phát từ nội tâm, vội vàng mở miệng nói: “Ma đầu, tại hạ có một nơi muốn đi!”

Phong Đoạn Vân cảm thấy cái nơi mà Giang Thiên Viễn muốn đi hẳn là không phải nơi tốt lành gì.

“Khó có được tới một lần Quỷ Vực, tại hạ nhất định phải tới nơi đó nhìn xem.” Giang Thiên Viễn cực kỳ trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Đi thôi, ma đầu, dẫn tại hạ đi thanh lâu!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân hất tay Giang Thiên Viễn ra.

Hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi về phía khách điếm ở Quỷ Vực. Giang Thiên Viễn không biết đường lại lo lắng, sợ Phong Đoạn Vân gặp phải tên đệ tử của Phái Vân Tiêu kia rồi lại phát sinh xung đột cho nên chẳng sợ trong lòng có bao nhiêu khao khát muốn hướng tới cái thanh lâu kia nhưng, hắn chỉ có thể đi theo Phong Đoạn Vân, một tấc cũng không rời, vừa tỏ vẻ cực kỳ đáng thương muốn khiến cho Phong Đoạn Vân bộc phát từ bi nhìn hắn một cái.

“Ma đầu, cái nơi kia thật sự rất đặc biệt.” Giang Thiên Viễn nói: “Ngươi không biết đấy thôi, ít nhất có mười quyển tiểu thuyết kể về những vai chính xuất thân từ nơi này đi ra.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Giang Thiên Viễn: “Ờ thì, một trong những nhân vật chính.”

Phong Đoạn Vân đã tìm được khách điếm.

“Tại hạ không có bất kì suy nghĩ tục tĩu nào với thanh lâu cả. Tại hạ chỉ muốn đi chiêm ngưỡng cái nơi sản xuất ra rất nhiều nhân vật chính kỳ lạ ấy mà thôi.” Giang Thiên Viễn lại nói: “Nghe nói bên trong còn có cả sòng bạc nữa. Cả đời này tại hạ cũng chưa từng chơi qua, tại hạ cũng rất muốn sờ thử con xúc xắc ấy trông như thế nào!”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Tại hạ không biết đường.” Giang Thiên Viễn nhỏ giọng nói: “Ma đầu, dẫn ta đi đi mà.”

Phong Đoạn Vân căn bản không thèm để ý tới Giang Thiên Viễn càn quấy. Hắn bước vào trong khách điếm, gõ gõ cái bàn trước mặt chưởng quầy, lạnh lùng nói: “…… Hai gian phòng lớn.”

Giang Thiên Viễn lập tức tiếp lời: “Một phòng là được rồi.”

Vì phòng ngừa Phong Đoạn Vân thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà chuồn ra khỏi khách điếm, lại ngẫu nhiên gặp phải tên đệ tử của phái Lăng Tiêu kia sau đó xảy ra tranh chấp cho nên hắn tuyệt đối không thể rời xa Phong Đoạn Vân dù chỉ nửa bước.

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân quay đầu lại dùng ánh mắt đầy vẻ cổ quái nhìn Giang Thiên Viễn.

Giang Thiên Viễn lập tức mở miệng: “Dẫn ta đi!”

Phong Đoạn Vân lập tức dời tầm mắt đi: “Một phòng.”

Giang Thiên Viễn: “……”

Vị chưởng quầy kia đã từng gặp rất nhiều người kì lạ trên giang hồ nên ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên. Sau khi ông ta nhận tiền của Phong Đoạn Vân xong thì tiện tay ném chìa khóa phòng lên bàn, lười biếng nói: “Trên lầu, tay trái phòng thứ hai.”

Phong Đoạn Vân nhận lấy chìa khóa, xoay người lên lầu. Giang Thiên Viễn vẫn còn quấn lấy hắn, nhịn không được mà tủi thân nói: “Tại hạ thật sự thực thích ‘Xuân hoa duyên chi thủy nguyệt kính thiên’.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Phong Đoạn Vân tìm được rồi phòng.

Giang Thiên Viễn: “Tại hạ cũng thực thích ‘Ánh trăng quỷ thành ký sự’.”