Loại từ trường này lại vô chừng, không có căn cứ phán đoán, cũng không có tính logic, thuần túy chính là một loại trực giác, giác quan thứ sáu; không nhất định là con gái mới có, ngay cả đàn ông cũng có, có thể nói đây là một từ trường vô hình, khiến hành động của con người trở thành không có tình, không có lý.
Những điều này cũng có thể giải thích, tại sao sự ghen ghét lại như một món ăn yêu thích, ăn mãi không chán, hơn nữa không giới hạn tuổi tác.
Những ngày đầu tiên trở thành sinh viên đại học, đôi mắt của Thái Vi liền có từ trường này, và nhanh chóng đem cô liệt vào danh sách đen, từ đó hai bên gặp nhau chẳng còn vui vẻ gì, trong đó ân oán về chuyện tình cảm đã khiến cô đau lòng nhất
Lớn nhất là sự việc bị truy tố ở năm hai, khi ấy cô dùng tất cả tâm tư và nổ lực để theo đuổi một bạn học, ai ngờ Thái Vi lại mượn hai tiếng “thất tình”, cố ý hẹn người bạn học đó uống rượu đến nữa đêm. . . . . . Hôm sau, Thái Vi cùng người bạn học ấy trở thành một đôi, chính thức trở thành người yêu của nhau.
Điều này cũng bình thường thôi, ai ngờ, sau một thời gian cô dẹp tâm dẹp mộng, lại nghe tin đồn Thái Vi xinh đẹp đã đá người bạn học kia, còn lén lút buông lời nói, ban đầu chính là vì không muốn để cho cô quen người bạn học đó, mới cố ý hẹn bạn học kia đi uống rượu, sau đó nhân cơ hội tỏ tình.
Cô tức bể bụng! Cho dù chuyện quá nhiều năm, hôm nay nhớ tới tâm vẫn còn đau đớn, cảm giác mình và người bạn học kia đều bị Thái Vi mang ra làm trò chơi.
Đúng là đồ con gái lòng dạ thối nát, lúc ấy bởi vì không cẩn thận tiết lộ tin tức, cơ hồ tất cả bạn cùng lớp cũng biết cô thầm mến người bạn học kia, tình yêu còn chưa bắt đầu liền thất bại, từ đó mọi người đều đem chuyện tình này của cô ra nhạo báng.
Từ đó trong lòng cô vĩnh viễn mang Thái Vi làm thành kẻ thù số một của mình!
Cực kỳ căm hận, Thái Vi lại vẫn bí mật cười nhạo cô, nói người đàn ông tốt vĩnh viễn không thể coi trọng cô, còn cố ý nhăn mày nhíu mặt, dùng giọng đùa giỡn để nói về chuyện tình ngày xưa của cô.
Đây cũng lý do tại sao lúc này cô cần phải dùng hết mưu trí, mang một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ để gặp bạn học cũ, trước mặt bọn họ làm chủ một phen.
Nội tâm Ngải Điềm phấn kích cuồng phát, mang trên mặt nụ cười giả tạo, bước chân thong thả đến bên cạnh mọi người.
- Điềm Điềm, cô không phải nói muốn dẫn bạn trai mới của mình cùng tham gia sao?
Thái Vi kéo mép tóc màu đen huyền, khoác tay chồng mình Phú Nhị Đại nói vào trọng điểm vấn đề, cười đến vui vẻ như cá gặp nước.
Nổi điên coi như xong, duy trì nụ cười tê dại, cô còn đang muốn gϊếŧ chết cái người kia, căn bản là cố ý làm cô khó chịu đây mà.
Vui vẻ, vui vẻ! Ngải Điềm cười giễu cợt, mặt ngoài cười trong lòng không cười.
- Ha, ha. . . . . anh ấy có sự nghiệp lớn, thời gian là vàng bạc, anh ấy đang bàn giao một số việc ở công ty, sau đó sẽ trực tiếp tới đây sân bay.
Thật may là tối hôm qua cô đã cùng anh ta thảo luận một ít về gia cảnh của anh, đến lúc đó máy móc lấy ra dọa người cũng không sao, sẽ không có gì phải lo lắng
- Oa, bạn trai cô nhất định là ông chủ lớn. - người bạn học bên cạnh khoa trương cười to.
- Điềm Điềm, cô nói dối.
- Tôi đâu rãnh hơi đi lừa gạt người khác?
- Tôi đoán, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, vợ trước sinh con nên bị bỏ rơi..., bụng có chút lớn, đầu hối, diện mạo có chút giống người cổ đại. . . . . .
- Cô nói sai hoàn toàn. Ánh mắt Điềm Điềm sao có thể kém thế? Tôi đoán người đàn ông kia phải là cả người dưới toàn chướng ngại vật mới đúng, nói thí dụ như không có năng lực ....
Nghe xong câu nói của Tổng Tổng, Ngải Điềm tức đến bể mạch máu.
Bạn học thời đại học của cô đều là đệ tử của Chưởng Môn Nhân hết sao?. Trong đó chỉ có Rhona là bạn tốt nhất của cô, từ thời đại học đã thân đến khi ra xã hội vẫn còn dính lấy nhau.
Cực kỳ khó chịu à, tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Rhona, nói tạm thời sang Thượng Hải công tác, chuyến du lịch này không thể đi được, muốn chính cô đi vui vẻ, còn dặn dò cô cẩn thận chớ bởi vì giận dỗi nhất thời mà bị bọn kia tiện miệng đâm chọt hư huyết não.
- Điềm Điềm, sao cô không nói lời nào vậy? - Miêu đến gần thấy Ngải Điềm ngậm chặt miệng, sắc mặt khó coi, Thái Vi rất tốt bụng lên tiếng chuyển sự chú ý tới người cô.
Mẹ nó! tất cả bọn họ đều là kẻ đê tiện, cô còn nói cái gì.
- Yên tâm, bạn trai tôi bảo đảm không phải như các người nghĩ đâu.
Không muốn ở trước mặt bạn học cũ lại tức giận, Ngải Điềm hời hợt nói.
Mọi người ngượng ngùng nhìn cô, tâm trạng rất mong chờ xem trò vui, tán gẫu dẫu có vui, cũng không bằng xem trò vui sắp đến.
Thời gian chầm chậm trôi, thời gian phải lên máy bay chỉ còn mười lăm phút, trên trán Ngải Điềm nhô ra từng viền mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chảy xuống tai.
Chết! chết rồi! ngày hôm qua trước lúc ngủ cô chỉ có gửi cho anh ta một tin nhắn, đơn giản báo cho Zack hôm nay tập họp lúc mấy giờ; địa điểm tại đâu, cũng không có thấy anh xác nhận lần cuối, chẳng lẽ anh lừa cô sao?
Thời điểm đáy lòng cô gần như tuyệt vọng, một bạn học cũ đứng bên cạnh đột nhiên vỗ vỗ bả vai cô, chỉ về đằng trước.
- A, có phải bạn trai của bạn tới không?
Trong lòng Ngải Điềm như có cái đó kích động, lập tức hất đầu nhìn sang, liền thấy một người mặc quần sọc ngắn, gắp chân kéo, đầu bóng, mặt dơ bẩn, hai mắt vô hồn, bụng bia, trong nháy mắt dạ dày của cô liền trỗi dậy, rất muốn nôn ra.
- Làm ơn! Đó mới không phải là bạn trai của tôi - Ngải Điềm cố gắng kiềm chế hỏa nơi bao tử.
- Ngại Điềm, tôi muốn hỏi có phải người đàn ông hướng bên này không?, cho nên. . . . . .
Thật là đủ rồi! Điều kiện cô kém thế sao? Nếu không phải là cùng những người ở đây là bạn học đã quen biết từ lâu, cô thật muốn hất đầu rời đi.
Chỉ là trong đầu vẫn còn chút yếu đuối, nên cô mới không làm được!
Hít sâu mấy chục cái, Ngải Điềm máy móc xoay người, nghĩ sẽ nói một câu cho đỡ tức, bên cạnh bỗng nhiên lại ồn ào.
Mệt! lại đem người đàn ông nào làm thành bạn trai cô? Cái miệng nhỏ đã chuẩn bị hàng trăm câu nói, Ngải Điềm hướng về bạn học cũ đang không ngừng thảo luận gì đó
Đúng là một soái ca.
Không chỗ nào chê được, họ muốn rớt cả cằm. Khi Tề Trọng Khải một thân hàng hiệu đi về phía Ngải Điềm, tại chỗ đám đê tiện . . . . à không, đám bạn học cũ, cằm bọn chúng như muốn rơi xuống đất, mắt muốn lòi ra ngoài, hàm răng không thể ngậm lại, lời nói cũng không chen ra được.
Chỉ có mặt Ngải Điềm là vui vẻ, nắm tay áo Tề Trọng Khải, âm lượng đè thấp.
- Anh điên sao?! Chúng ta là muốn đi đảo Luân Lý chơi, không phải Zehder Sicily, anh mặc đồ như sát thủ là sao?
- Anh mới vừa rồi có chuyện cần giải quyết, không kịp về nhà thay quần áo.
Tề Trọng Khải nói sơ qua. Ba mươi phút trước anh mới vừa cùng với giám đốc phát triển tập đoàn Thiêm Thự đàm phán số tiền đầu tư cho một hợp đồng lên đến hơn một tỷ.
Ngải Điềm còn muốn mắng đôi câu, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông luống cuống tay chân đem một cái valy đen kéo tới đây, rất cung kính cúi đầu nói với Tề Trọng Khải.
- Tổng giám đốc, hành lý của ngài.
Ha ha, thoải mái! Cô xoay mặt, quả thật nhìn thấy sắc mặt Thái Vi đang hầm hầm, ưmh, không sai biệt lắm với một kênh rạch bị phóng uế bốc mùi hôi thối.
Tâm tình thật sự rất thoải mái.
Từ Đài Bắc bay thẳng ra đảo Luân Lý là năm giờ, khóe miệng Ngải Điềm thủy chung vẫn giữ nguyên nụ cười.