Chương 47

Thầy hiệu trưởng và những người khác vội vã đến đồn cảnh sát, những tưởng sẽ nhìn thấy đám học sinh trong tình trạng lộn xộn, đầu óc rối bời.

Nhưng không ngờ ánh mắt của đứa nào cũng sáng ngời, sung sức giống như đã uống vài tách espresso, có thể viết được mấy trang luận văn.

Các giáo viên: “???”

Còn đánh nhau tập thể thì sao? Nhìn thế nào cũng không thấy đầu bù tóc rối, thật sự là đánh nhau sao?

Nếu nhìn cẩn thận thì váy của một trong bảy cô gái đã bị rách, cô vẫn mặc một chiếc váy che ngắn, cũng không biết liệu cô có bị thua trong trận chiến này không.

Phản ứng đầu tiên của hiệu trưởng khi biết váy của Tô Lật bị rách là: Có ai mà Tô Lật không đánh được sao?

Phản ứng thứ hai là: Ông già kia ca ngợi cháu gái như vậy, vậy mà đã gặp được một đối thủ mạnh mẽ hơn hay sao?

Các giáo viên đã nghe nói từ bảo vệ rằng các cô gái đang bị theo dõi bởi tám người đàn ông say rượu, bao gồm sự thật rằng vấn đề đã được giải quyết khi bảo vệ đến.

Rắc rối là nhân viên bảo vệ và cảnh sát đến cùng lúc, đã quá muộn để hỏi chuyện gì đang xảy ra tại hiện trường.



Hiệu trưởng ở bên này cái biết cái không, nhìn bằng mắt thường cũng không nhận ra là các sinh viên mình có vẻ như đang gặp rắc rối, vì vậy ông ấy hỏi: “Bọn họ đã làm gì vậy?”

Nhân viên bảo vệ nói rằng cô gái đã ra tay trước, vì vậy không cần phải hỏi quá nhiều câu, chỉ cần biết bọn họ xuống tay từ đầu thôi.

Tô Lật định trả lời nhưng những cô gái khác đã đi trước cô một bước, cố ý hoặc vô ý chặn cô ấy lại khiến cho Tô Lật tận hưởng cảm giác được bảo vệ.

"Bọn họ quấy rối chúng em trước."

"Mồm miệng cũng không sạch sẽ."

"Nói muốn ngủ với hoa khôi của Đại học Nam Kinh."

"Có tiền thì phụ nữ nào cũng ngủ được."

"Chúng em định bỏ chạy nhưng bọn họ vẫn đuổi theo chúng em."

Các giáo viên nghe xong sắc mặt đều đen lại, chỉ hận chính mình tới quá muộn không thể dạy dỗ lại đám cặn bã kia.