Chương 46

"Người đẹp, chúng ta ăn cơm nói chuyện cùng nhau đi."

Những người đàn ông vây xung quanh, trên nguời toàn mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn với nhau, tạo thành một mùi hôi thối kinh tởm.

“Xin lỗi, các người đjep không thích hít thở chung một bầu không khí cùng loại người như các anh.” Tô Lật khẽ cười nói.

Khi không cười thì cô là một tiên nữ lạnh lùng không cười, khi cô cười thì khuôn mặt càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, trai gái cầm đủ loại vũ khí đều ngẩn ra.

Ngay tại lúc bọn họ còn đang ngây người, Tô Lật giơ chân lên, đế giày thân mật chạm vào bụng của mỗi người đàn ông.

Chỉ với một cú đá đã khiến người đàn ông cao 1,78 m bị hất văng xuống đất, ôm bụng kêu rên, còn có người còn quỳ xuống đất và liên tục nôn mửa.

Những cô gái đang liều mạng chờ đợi: ???

Các nhân viên bảo vệ với dùi cui dân sự vội vã chạy đến hiện trường chỉ thấy những người đàn ông nằm trên mặt đất và những cô gái với khuôn mặt đỏ bừng không có vẻ gì là sợ hãi.

"Sao lại thế này?"



Đinh Song là người gọi điện đến văn phòng bảo vệ, cô ấy đang định đi lên giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ thì cảnh sát đã nhanh chóng chạy đến.

Đêm hôm đó, giáo viên chủ nhiệm và trưởng khoa của một số trường đại học đều nhận được điện thoại từ bộ phận an ninh, nói rằng có học sinh đánh nhau tập thể, hoặc là các học sinh nữ gây sự trước, tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Những người này: ???

Nữ sinh đánh nhau tập thể? Tại sao? Đánh cái gì? Giật tóc, tát hay sao? Phải đến đồn cảnh sát có nghĩa là không bị thương tổn gì đúng không?

Hiệu trưởng được thông báo cuối cùng: "..."

Sau nhiều năm làm hiệu trưởng Đại học Nam Kinh, đây là lần đầu tiên ông bị gọi đến đồn cảnh sát bởi vì các học sinh nữ đánh nhau, còn là đánh nhau tập thể, thật quá đáng!

Trực giác của ông nói cho ông biết, chuyện này có liên quan đến Tô Lật.

Không, không, không, cho dù cháu gái của bạn tốt là người thuộc giới huyền học. giá trị vũ lực và ý tưởng không giống với người bình thường lắm thì chắc cũng không đến mức dạy hư mấy học sinh giỏi mới tốt nghiệp cấp ba chứ… Phải không?