Chương 9: Cấp dưới thăm dò

Thì ra Thần Tu Tu là Sở Quân Tụ? Sở Quân Tụ là Thần Tu Tu?

Hay là hắn nhìn nhầm cái áo kia rồi? Cái áo ngắn tay đó cũng không phải hàng limited, có lẽ rất nhiều người đều có.

Sau khi Dương Sâm bắn hết một phát vào màn hình, toàn bộ đầu óc đều là mãnh liệt không thể tin nổi, nhưng sau khi hiện lên hình ảnh trong đầu tối qua Sở Quân Tụ làm làm nũng chơi xấu, lại bộ dáng khả ái gợi cảm nữa, hắn thoáng cái cảm thấy cái này có vẻ hợp lý đấy.

Ông chủ nhà mình thờ ơ lạnh nhạt bất cận nhân tình còn thích bắt chẹt hắn thực ra có bí mật là nam chủ bá nổi tiếng của một trang web khiêu da^ʍ lớn ư? Sự nhận thức này khiến cho Dương Sâm vốn đã hứng thú với Sở Quân Tụ lại bay lên một tầm cao mới.

Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ.

Hắn nếu là bắt thóp được y cũng không phải muốn chỉnh y một phen.

Chỉ là hắn thật sự muốn biết, Sở Quân Tụ, anh đến cùng còn có bao nhiêu khía cạnh không muốn người biết?

Sở Quân Tụ ngồi trên ghế của giám đốc, đôi mắt y nhìn album trong tay một lúc, trong chốc lát lại bay ra phòng trợ lý bên ngoài.

Y cảm thấy, hôm nay Dương Sâm cứ sai sai như thế nào ấy.

Từ khi hai người từng có "Tiếp xúc không bình thường giữa cấp dưới và cấp trên" về sau, Sở Quân Tụ kinh sợ rồi, dĩ vãng lúc Dương Sâm đến đưa đồ báo cáo, Sở Quân Tụ đều cố ý làm khó dễ hắn một phen. Hôm nay y ngay cả dũng khí liếc Dương Sâm cũng không có, chỉ có thể kiên trì bộ dạng lạnh lùng cường thế hằng ngày ra, tận lực không tiếp xúc hắn.

Tuy nhiên, hôm nay Dương Sâm mang đến cho Sở Quân Tụ một cảm giác không thể diễn tả được. Hôm nay, hôm nay dường như tràn đầy tự tin, hăng hái, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng hẳn là một bức ảnh đẹp trai đến chảy máu mũi, không biết tại sao Sở Quân Tụ nhìn chỉ cảm thấy ớn lạnh trong đầu.

Dương Sâm vừa gửi xong một bản vẽ thiết kế, lại gửi thêm một bức khác đến. Sở Quân Tụ mặt không biểu tình mà nhận lấy album, đặt nó lên bàn. Nhưng Dương Sâm không rời đi, vẻ mặt tỏa nắng đứng đó nói: "Ông chủ, chiếc áo khoác anh thiết kế lần này thực sự độc đáo, tôi thực sự khâm phục anh! "

Sở Quân Tụ gần như phun ra một ngụm máu.

Dương Sâm ló mắt nhìn ly cà phê đã thấy đáy của giám đốc Sở, tri kỷ nói: "Ông chủ uống hết cà phê rồi à, tôi đi lấy một ly mới cho anh nhé."

Sở Quân Tụ dừng lại sự tình trong tay, đôi mắt hẹp dài xuyên qua gọng kính màu vàng đánh giá Dương Sâm, hắn đang âm mưu cái gì đây? Chồn chúc tết gà?

Trong vài giây mà Sở Quân Tụ đang do dự, Dương Sâm lấy cốc cà phê màu xanh ngọc đi rót rồi. Người vừa đi, khuôn mặt Sở Quân Tụ thay đổi, trên trán đổ chút mồ hôi, chuyện gì thế này, Dương Sâm bị điên?

Chăm sóc mình một đêm thì trở thành tiểu đệ hâm mộ trung thành của mình rồi hả?

Sở Quân Tụ không hiểu Dương Sâm đang làm cái gì, nhưng vẻ ngoài của y vẫn duy trì hình ảnh của một ông chủ lạnh lùng — án binh bất động kì thực hoảng loạn bên trong.

Dương Sâm trở lại với một tách cà phê. Sở Quân Tụ cầm bút chì, y đang thiết kế bộ sưu tập váy mùa thu và mùa đông mới trên bàn làm việc. Y ngẩng đầu nhìn thấy Dương Sâm đi qua, tay run rẩy trong một giây, rất nhanh khôi phục bình thường.

"Cảm ơn." Sở Quân Tụ lãnh đạm nói.

Dương Sâm để cà phê xuống, chưa có rời đi.

Sở Quân Tụ vẽ một lúc, kỳ quái, y ngước nhìn Dương Sâm, kìm nén nhịp tim lại, nói: "Cậu đứng đó làm gì?"

Dương Sâm cười tủm tỉm, "Ông chủ, anh vẽ đẹp quá, tôi có thể đứng xem một lúc không?"

"..." Sở Quân Tụ nuốt nước miếng, lạnh cả người, nhẫn nhịn cả buổi mới lên tiếng, "... Có thể."

Lúc này Dương Sâm nén cười đến nội thương, hắn đi ra ngoài chuyển một cái ghế nhỏ vào, đặt bên cạnh Sở Quân Tụ như là thật sự muốn xem Sở Quân Tụ vẽ.

Sở Quân Tụ kiên trì vẽ, thế nhưng có một người ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào từng cử động của y, khiến y cực kỳ không thích ứng. Hơn nữa, người này... là đối tượng thầm mến của y.

Sở Quân Tụ vẽ thêm vài phút liền vẽ không nổi nữa, y cứng ngắc nhìn Dương Sâm phía bên trái, thiếu chút nữa tim ngừng đập — cánh tay trái của Dương Sâm tựa vào bàn, khuôn mặt tuấn tú dựa vào cánh tay. Cứ như vậy nằm trên bàn nghiêm túc nhìn Sở Quân Tụ. Hắn căn bản không có nhìn tay Sở Quân Tụ, ánh mắt hoàn toàn bị thu hút bởi hàng mi dày và đôi mắt hấp dẫn của Sở Quân Tụ.

Ông chủ chết tiệt này... Sao mà lớn lên câu nhân thế...

Sở Quân Tụ ngữ khí bất thiện nói: "Cậu không có chuyện gì có thể làm sao?"

Mặc dù Dương Sâm cũng rất hồi hộp, nhưng Sở Quân Tụ dường như còn hồi hộp hơn hắn. Tim Dương Sâm đập rộn lên, lại diễn điềm nhiên như không có việc gì:"Tôi đang học hỏi kinh nghiệm từ sếp mà!"

"..." Hắn là nhân cách phân liệt? Mấy ngày hôm trước còn không phải hận y đến chết hay sao?

Dương Sâm hô: "Ông chủ."

"Có chuyện gì?"

"Hôm kia tôi có chăm sóc anh một buổi tối, vừa tắm vừa cho anh uống thuốc đấy."

Nghe vậy, Sở Quân Tụ dù ức chế thế nào, má và tai y vẫn đỏ lên, y xấu hổi muốn nhảy lầu luôn đây này, "Vậy ... vậy thì sao?"

"Vì vậy, anh không có y định mời tôi đến nhà ăn cơm một bữa như một lời cảm ơn sao?"

Đổi lại những người khác nói như vậy với Sở Quân Tụ, sớm đã bị ông chủ nổi giận ném ra khỏi văn phòng đuổi việc rồi. Nhưng người nói là Dương Sâm, Sở Quân Tụ căn bản không nỡ từ chối hắn, huống chi, hắn thực sự chăm sóc y cả buổi tối.

Sở Quân Tụ chợt nhớ đến hình ảnh Dương Sâm hôn sâu y trong phòng tắm. Đùi y căng lên, một luồng khô nóng từ bụng dưới khiến y thiếu chút nữa cương cứng tại chỗ. Giọng nói của Sở Quân Tụ nhẹ nhàng lại, kìm nén tâm động"... Được. thế tối nay đến nhà tôi ăn cơm."

Tuy khôn biết Dương Sâm đang tính toán cái gì, Sở Quân Tụ vẫn là đồng ý.

Sau giờ làm việc, Dương Sâm lái xe của Sở Quân Tụ đưa ông chủ Sở về nhà. Sở Quân Tụ một mực nhìn trộm diện mạo đang lái xe của Dương Sâm. Những ngón tay thon dài, khớp xương thô thô, khuôn mặt lập thể, toàn thân tràn đầy hormone giống đực khiến Sở Quân Tụ nuốt nước miếng. Y rõ ràng tiếp xúc vô số đàn ông, mà Dương Sâm tựa như có ma lực, khiến y muốn...

Sở Quân Tụ lắc đầu, không để mình suy nghĩ nữa.

Về đến nhà, Sở Quân Tụ ném cho Dương Sâm một đôi dép lê, "Ngồi thoải mái đi, tôi đi nấu ăn."

Dương Sâm hôm trước tới vội vàng, đi cũng vội vàng, lúc này rốt cục có thời gian xem thật kỹ nhà Sở Quân Tụ. Nó rộng khoảng 160 mét vuông, rõ ràng là một ông chủ lớn bất cận nhân tình, nhưng nhà y được trang trí cực kì ấm áp, khắp nơi đều là nồng đậm khí tức sinh hoạt, chủ yếu đồ nội thất màu nâu và vàng nhạt, tấm thảm lớn trong phòng khách là màu xanh dương.

Thiết kế tự nhiên rất trang nhã, Dương Sâm rất hài lòng với gu thẩm mỹ của ông chủ nhà mình.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để xem phong cách trang trí...

Dương Sâm nhìn Sở Quân Tụ thái thịt. Hắn ngồi trên ghế sofa tự hỏi, nếu ông chủ thực sự là Thần Tu Tu, vậy y phải có một căn phòng để phát sóng trực tiếp. Hắn vẫn nhớ rằng căn phòng màu trắng, có tấm thảm, một cái ghế lười cùng với cái áo ngắn tay của hắn. Nếu hắn có thể tìm thấy căn phòng đó thì có thể chứng minh rằng Sở Quân Tụ là Thần Tu Tu.

Mấu chốt là, căn phòng này ở đâu?

Sở Quân Tụ quanh năm sống một mình, trù nghệ cũng luyện ra rồi. Y đặt ba món ăn và một món canh lên bàn ăn, gọi Dương Sâm: "Xong rồi, chuẩn bị ăn cơm."

Dương Sâm hoàn hồn, "Đến đây!"

Hai người ngồi vào bàn bắt đầu ăn. Sở Quân Tụ đang cố làm quen việc Dương Sâm đang ở đây. Bây giờ Dương Sâm không còn kiêu ngạo nữa, cái bộ dáng khinh bỉ người cũng không có. Sở Quân Tụ vừa nhai súp lơ vừa nghĩ, có phải y đã bỏ lỡ chuyện gì không, quên ký ức một ngày nào đó? Hôm nọ còn xem thường người khác, hôm nay đã trở thành mối quan hệ bình thường giữa sếp và nhân viên rồi?

Trên bàn ăn, Dương Sâm và Sở Quân Tụ chính thức bắt đầu giao phong.

"Ông chủ, anh luôn sống một mình sao?"

"Ừm, bố mẹ tôi đều làm kinh doanh ở nước ngoài, không thường xuyên trở về."

"Ồ, chúng ta rất giống nhau đấy. Tôi cũng sống một mình, bố mẹ tôi đều ở nước ngoài."

"... Hôm trước cảm ơn cậu, không có cậu chắc tôi hôn mê luôn rồi."

"... Không có việc gì, việc phải làm mà."

"..." Sở Quân Tụ im lặng một lúc, vẫn hỏi ra câu y luôn muốn hỏi. "Tôi thực sự muốn biết, tại sao người ưu tú như cậu phải vô công ty tôi?"

Dương Sâm trong lòng hoảng hốt, tranh thủ thời gian gắp rau che dấu , "Vào thì cũng đã vào rồi, dù sao danh tiếng công ty cũng rất tốt."

"... Vậy sao." Sở Quân Tụ trong lòng một hồi vui mừng.

Sau khi ăn được một lúc, Dương Sâm đột nhiên quay mặt qua đối mặt Sở Quân Tụ, nói: "Ông chủ, anh có thích xem trực tiếp không?"