Chương 13: Bị bỏ thuốc

Một gã đàn ông với cơ bắp gầy gò, cao trên dưới 1m75 bước vào rồi đóng cửa lại. Trong tay gã cầm một sợi dây kẽm, quay quay tựa như cho Sở Quân Tụ xem.

Sở Quân Tụ cầm dao gọt trái cây, run giọng hỏi: "Ông muốn, ông muốn làm gì?"

Sở Quân Tụ lấy cái ví trên ghế sofa và ném nó trước mặt gã đàn ông, vừa lùi vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt gã, "Tiền và thẻ ngân hàng ở bên trong. Đừng, đừng có vọng động."

Sự chú ý của gã đàn ông không nằm trên chiếc ví trên mặt đất, gã nhìn thẳng vào khuôn mặt của Sở Quân Tụ, tham lam nhìn vào mỹ nhân của gã, gã dường như không nghe thấy những lời của Sở Quân Tụ, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Sở Quân Tụ.

Mẹ nó, gặp phải một tên điên rồi!

Sở Quân Tụ bị buộc vào rìa phòng khách, hét lên: "Ông đến gần nữa tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Trương Nghiêu nói câu đầu tiên, "Hôm nay em thật đẹp."

Sở Quân Tụ ghê tởm như ăn phải shit, rốt cuộc mơ hồ cảm thấy tên điên này không đến vì tiền mà là vì y!

Sở Quân Tụ nhặt chai rượu trên bàn ném mạnh vào Trương Nghiêu, hét lên: "Cút ra ngoài!"

Trương Nghiêu tựa như mãnh hổ chụp mồi bổ nhào về phía Sở Quân Tụ, Sở Quân Tụ dù sao cũng được huấn luyện trong phòng tập gym. Sức mạnh của hai người nhất thời sàn sàn nhau, Trương Nghiêu căn bản không có cách nào đè lại Sở Quân Tụ điên cuồng giãy giụa. Tất cả mọi thứ xung quanh bị đυ.ng vào, tiếng va chạm vang vọng khắp phòng khách.

Sở Quân Tụ hận không thể hét càng lớn hơn, có thể thu hút hàng xóm qua xem, tay trái y ngăn trở cái miệng muốn hôn lên mặt y, tay phải nắm dao gọt trái cây đâm vào cánh tay của tên điên này.

Sở Quân Tụ: "Cút ngay cho tao!"

"Aaaaaa!!"

Trương Nghiêu hét lên thảm thiết, đau đớn như hướng nội tâm gã đổ vào một thùng dầu. Ban đầu, ngọn lửa "TᏂασ chết Sở Quân Tụ" trong lòng đã được đốt lên, hiện tại ngọn lửa này như cắn nuốt hoàn toàn lý trí gã. Gã muốn ȶᏂασ chết y!! Tiếp theo sẽ gϊếŧ chết y!!!

Sau khi bị đâm, hành động của Trương Nghiêu thậm chí còn điên rồ hơn. Gã hét lên, máu từ cánh tay trái vấy lên hết hai người. Cho dù Sở Quân Tụ đánh gã thế nào, cánh tay gã vẫn cứ xé bỏ quần áo đắt tiền của Sở Quân Tụ. Gã và Sở Quân Tụ đánh nhau, Sở Quân Tụ đấm vào mặt phải của Trương Nghiêu, một ngụm máu từ miệng Trương Nghiêu phun tung tóe ra. Hai mắt Trương Nghiêu chằm chằm phẫn nộ, gã túm lấy cổ áo của Sở Quân Tụ dùng một lực gấp trăm lần bình thường ném Sở Quân Tụ ra, đập y vào tường.

Phía sau đầu của Sở Quân Tụ bị đập mạnh vào bức tường cứng. Trong nháy mắt, hình ảnh rõ ràng trước mặt y trở nên mờ nhạt, bàn tay dần dần buông lỏng. Trương Nghiêu thừa dịp Sở Quân Tụ hôn mê vài giây đưa y vào phòng.

Trong đầu Sở Quân Tụ một mảnh hỗn loạn, y cố gắng tỉnh lại, nhưng vẫn bị kéo xuống vực thẳm tối tăm. Trương Nghiêu ném Sở Quân Tụ lên giường, lột áo sơ mi và quần của y ra.

Trương Nghiêu tham lam nhìn mọi thứ trước mặt gã. Những hình ảnh ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trong ống kính bây giờ đã hiện ra trước mắt gã.

Cơ thể đẹp đẽ nằm trên giường, gã dùng mũi áp vào cái bụng trắng của nhưng vẫn là, ngửi tỉ mỉ. Gã có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể mỹ nhân. Gã đã mơ vô số lần đùa bỡn cơ thể trong giấc mơ. Hôm nay, gã nhất định phải hảo hảo nhấm nháp nó.

Trương Nghiêu lấy một ống xi lanh màu xanh nhạt từ trong túi của mình. Đây là một loại thuốc kí©h thí©ɧ mạnh mà gã mua từ chợ đen.

Gã nhắm vào mạch máu trên cánh tay của Sở Quân Tụ, từ từ đẩy nửa ống thuốc có thể khiến nữ tu sĩ trở thành một con đĩ.

''Rầm rầm rầm!!"

Đột nhiên, cái cửa mà gã vừa mở ra lại vang lên tiếng đập cửa.

Trương Nghiêu trong lòng cả kinh, nhớ lại một chút. Mỹ nhân trên giường cũng không có thời gian gọi cảnh sát mới phải. Sau khi Trương Nghiêu đi vào, điện thoại của Sở Quân Tụ đã bị ném tới một góc nào đó.

Sắc mặt Trương Nghiêu âm trầm, gã lấy còng tay mang theo trong túi ra, khóa cổ tay và chân của Sở Quân Tụ, sau đó bế y đặt vào trong tủ quần áo.

''RẦM RẦM RẦM!!'RẦM RẦM RẦM!!"

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, như là tái diễn lại hành vi của Trương Nghiêu.

''RẦM RẦM RẦM!!!''

Trương Nghiêu mặt không biểu tình, đứng tại cửa ra vào, hỏi: "Ai đó?"

Trương Nghiêu nhìn qua mắt mèo, phát hiện mắt mèo bị sơn một lớp bên ngoài. Người ở phía ngoài cũng đáp lời, "Bất động sản đây, xin vui lòng mở cửa."

Trước đó mỹ nhân còn tìm bất động sản?

Trương Nghiêu nghĩ thầm, nếu không mở cửa, bất động sản có thể sẽ hoài nghi báo cảnh sát thì sẽ không chơi được rồi.

Vì vậy, Trương Nghiêu đã làm một điều mà gã phải hối hận.

Gã mở cửa ra.

Cánh cửa vừa mở ra một cái khe, một bàn tay to phủ đầy vết sẹo và vết chai trực tiếp cho vào khe hở kéo mạnh cánh cửa mở ra, không cho Trương Nghiêu một cơ hội phản ứng. Không để cho xem xét, có tám chín người đàn ông vạm vỡ cao gần 2m ở bên ngoài. Họ từ trên cao nhìn xuống đánh giá Trương Nghiêu trước mặt, có vẻ như không thể tin được đây là yêu diễm tiện hóa mà lão đại phái tới thu thập.

Đây rõ ràng là một gã đàn ông hôi hám.

Đại hán cầm đầu nheo mắt hỏi: "Mày là cái gì Sở, Sở Quân Tụ hả?"

Đây đúng là tên của mỹ nhân. Trương Nghiêu giả vờ, mặt bình tĩnh nói, "Vâng, là tôi." Ai biết được, đại hán kia lập tức cười to: "Đúng thì tốt rồi."

"Đánh cho tao!!"

Trương Nghiêu căn bản còn không biết là tình huống gì. Đám mãnh nam cơ bắp kia liền vọt vào trong nhà, túm gã y như con gà con, xách Trương Nghiêu lên đánh túi bụi vào người gã, không để Trương Nghiêu nói một lời. Trương Nghiêu cuộn mình trên tấm thảm, hét lớn: "Cứu!! Cứu tôi với a a a!!"

"A a a a! !"

Tiếng la hét từ phòng khách đánh thức Sở Quân Tụ trong tủ quần áo. Sở Quân Tụ cố gắng mở mắt, một giây sau liền cảm giác toàn thân khô nóng. Dưới bụng như bị đốt lửa, một dòng điện như là du͙© vọиɠ từ bụng dưới truyền lên toàn thân. Nước da^ʍ từ trong c̠úc̠ Ꮒσα y từ chảy xuống bẹn đùi, toàn bộ cái mông ướt đẫm.

Ưm a~ Cú© Ꮒσα muốn được cắm vào.

"A a "

Ảnh hưởng của thuốc kí©h thí©ɧ quá mạnh, đầu của Sở Quân Tụ lại bị đập vào nữa. Trong một lúc y không thể nhớ những gì vừa xảy ra. Hai mắt ướt đẫm, hơi thở nóng hổi. Trong ánh sáng chiếu vào, y có thể thấy được mình đang ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ.

"Ha ha ưm~"

Sở Quân Tụ nhớ đến tên điên vừa mới xông vào nhà, lập tức tỉnh táo phân nửa, y cử động cảm thấy mắt cá chân và cổ tay ngay bị khóa lại, hô hấp dồn dập trong không gian hẹp của tủ quần áo.

Không được xảy ra chuyện gì, Sở Quân Tụ. Y vô lực nằm sấp trên đống quần áo, trên người không một mảnh vải, da thịt mẫn cảm tựa hồ nâng lên một độ cao mới.Chỉ là đυ.ng vào một ít vải vóc thô ráp mà Sở Quân Tụ có thể cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ kì dị. Y chà xát qυყ đầυ không ngừng chảy ra dịch tuyến tiền liệt lên quần áo ở dưới thân, mong muốn giảm bớt du͙© vọиɠ.

"Ha a a a, muốn a... ưm"

Thân thể bị thuốc kí©h thí©ɧ khống chế, vô luận là do thuốc hay do sinh lý đều trần trụi phơi bày ra. Tiếng đánh nhau bên ngoài phòng khách cùng tiếng kêu cứu đều biến thành một loại âm tiết đơn điệu, qua đầu y cũng trở thành vô nghĩa.

Khi Dương Sâm đến nhà của Sở Quân Tụ cùng với một nhóm cảnh sát, hình ảnh hắn thấy lúc đó là một nhóm đàn ông lạ đang đánh một gã đàn ông lạ khác. Cảnh sát vội vàng ngăn chặn đám đại hán đang đánh đập Trương Nghiêu. Đại hán cầm đầu bị một người cảnh sát đánh mạnh một cái sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, mắt trợn trừng lên.

Cảnh sát?!

"Cảnh sát ông đây cũng đánh nhé!"

Cảnh sát: "Mau ngồi xổm xuống! Mẹ kiếp"

Trong lúc nhất thời, ba nhóm người đánh cùng một chỗ, cảnh tượng hỗn loạn. Dương Sâm gấp đến độ quần áo đều ướt đẫm mồ hôi lại không thấy Sở Quân Tụ đâu. Hắn vội vàng chạy tới phòng của Sở Quân Tụ.

"Sở Quân Tụ! Quân Tụ!! Anh đang ở đâu?"

Sở Quân Tụ trong tủ quần áo truyền đến một tiếng yếu ớt, "Dương, Dương Sâm, tôi ở đây."

Dương Sâm như điên rồi đẩy cửa tủ quần áo ra, lại một đôi tay thon dài cầm lấy góc áo, kéo ngã vào trong tủ.

Dương Sâm nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Sở Quân Tụ, "Quân Tụ?? Anh có sao không? Quần áo anh đâu?? Bên ngoài đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?"

"Ưm A... Dương Sâm cứu em, mau cứu em a a"

Ngay khi Dương Sâm ôm lấy Sở Quân Tụ đã cảm giác được thân nhiệt cao bất thường của y. Sở Quân Tụ thần trí mê ly, bám lấy Dương Sâm không buông tay, không đợi Dương Sâm hỏi hết, Sở Quân Tụ đã hôn hắn, cái eo mềm mại nhỏ nhắn dán tới bụng Dương Sâm, uốn éo như một con rắn.

"Ông chủ! Anh, anh bị đánh thuốc hả?"

Mặc dù Dương Sâm cảm thấy hình ảnh trước mắt làm cho người phạm tội, nhưng cuộc chiến hỗn loạn bên ngoài khiến Dương Sâm biết rằng đây không phải là lúc để làm điều này. Sở Quân Tụ đã không thể quan tâm nhiều đến thế nữa, y khát khao đến nỗi chảy xuống nước mắt sinh lý. Y vội vàng xao động liếʍ hôn Dương Sâm. Nước bọt trong suốt tuôn ra từ khóe miệng, y kéo khóa kéo và qυầи ɭóŧ của Dương Sâm xuống, lấy ra ©ôи ŧɧịt̠ lớn bị y trêu chọc cứng lên.

Sở Quân Tụ không để cho Dương Sâm có cơ hội phản kháng, miệng ngậm lấy.

Dương Sâm: "A!"

Dương Sâm: "Ông chủ! Anh! Anh mau tỉnh táo lại đi"

Mệnh căn của Dương Sâm bị hai tay Sở Quân Tụ nắm lấy, đôi môi hồng xinh đẹp của y giờ đây ngậm lấy một c̠ôи ŧɧịt̠ to tráng kiện dữ tợn nóng bỏng, mùi mồ hôi và mùi tanh cùng với mùi độc đáo của cơ thể Dương Sâm làm cho Sở Quân Tụ phát điên.

Bản chất của Sở Quân Tụ hoàn toàn được giải phóng, y ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, dùng đầu lưỡi nghịch cái qυყ đầυ to như trứng gà, miệng thì phun ra nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự kia, nước miếng từ trên dươиɠ ѵậŧ của Dương Sâm chảy xuống, âm thanh bú chụt chụt vang lên trong tủ. Dương Sâm sướиɠ đến da đầu run lên, tay chạm vào cổ Sở Quân Tụ lại cảm thấy trong tay mình đều là chất lỏng.

"Quân Tụ, anh bị thương! Dừng lại! Nghe lời!" Dương Sâm cố đè bả vai Sở Quân Tụ xuống. Sở Quân Tụ căn bản không nghe thấy cái gì, y cầm cậy gậy nóng bỏng, lẩm bẩm trong miệng: "Dương Sâm~~ ©ôи ŧɧịt̠ bự ~~ ca ca ©ôи ŧɧịt̠ bự mau ȶᏂασ em đi~ ô ô Sâm, mau giúp em~~ ha ha a ~~ Quân Tụ ~ Quân Tụ thật là khổ sở ha ha a ~~''

''A...!Anh!"

Sở Quân Tụ phun ra nuốt vào nhanh chóng khiến cho Dương Sâm sướиɠ đến mức eo run rẩy, hắn căn bản không nỡ dùng sức đẩy y ra.

"Ngoan, Quân Tụ, tới, đừng đυ.ng vào đầu." Dương Sâm che cái ót Sở Quân Tụ, đẩy quần áo xung quanh ra một chút. Không gian chật hẹp và oi bức trong tủ quần áo khiến nhiệt độ cơ thể của cả hai người ngày càng cao hơn, Dương Sâm thở gấp, dùng sức rút ra dươиɠ ѵậŧ trong miệng Sở Quân Tụ.

Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt si ngốc của Sở Quân Tụ, thanh âm khàn khàn, "Quân Tụ, em biết anh là ai không?"

"Biết, biết."

Sở Quân Tụ nắm lấy góc áo Dương Sâm, y kỳ thật vẫn còn một tia thanh tỉnh.

Y mượn dược vật lực lượng, rốt cục thẳng thắn nói: "Dương Sâm, em, em chỉ muốn anh thôi."

Dương Sâm hít một hơi thật sâu, bắt lấy eo thon của Sở Quân Tụ, hai người hôn nhau thật sâu. Bàn tay to của Dương Sâm giữ hai bờ mông lớn màu mỡ ngạo nghễ của Sở Quân Tụ, hắn nảy sinh ác độc vuốt ve làm Sở Quân Tụ rêи ɾỉ liên tục, ngón tay hắn hướng tới giữa đùi đầy nước da^ʍ của Sở Quân Tụ.

Cú© Ꮒσα của Sở Quân Tụ bị ngón tay của Dương Sâm móc khuấy vội vàng.

"Cục cưng, anh sẽ giúp em." Dương Sâm khẽ cắn lỗ tai của Sở Quân Tụ, giọng nói từ tính khiến da đầu Sở Quân Tụ run lên. "Tay cùng chân em đều bất tiện, qua đây."