Chương 3: Kết hôn bốn ngày, mẹ chồng giục sinh con

Anh a a vài tiếng, Điền Tú Quyên nhìn thấy, trong lòng càng thêm hụt hẫng: “Em không hiểu ý của anh.”

Chu Vĩnh Huy ngậm miệng lại, nhìn cô, nghiêng đầu, Điền Tú Quyên vẫn không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì.

Hai người nhìn nhau một lúc, ánh mắt Điền Tú Quyên lại nhìn về phía bên ngoài, trong mắt Chu Vĩnh Huy mang theo một chút bi thương.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, hai người không ai nói chuyện, một lúc sau Chu Vĩnh Huy đi đốt lò, sau đó lại quét tuyết trong sân.

Chu Vĩnh Huy làm việc nhanh nhẹn, Điền Tú Quyên rất yên tâm.

Trời tối, Chu Vĩnh Huy đang bận nấu cơm, Điền Tú Quyên cảm thấy hơi có lỗi vì cứ luôn như vậy.

Đi vào gian ngoài, Chu Vĩnh Huy bắt đầu nhóm bếp lửa.

Điền Tú Quyên trộm bĩu môi, cảm thấy người anh quá to, giống như một ngọn đồi vậy!

Ba Điền Tú Quyên cũng không bằng một Chu Vĩnh Huy, ngẫm lại mới thấy cơ thể của anh khổng lồ như thế nào.

Điền Tú Quyên kéo tay anh, đôi mắt Chu Vĩnh Huy sáng lấp lánh nhìn cô.

Động tác nhanh nhẹn khiến bếp bùng lửa lên, Điền Tú Quyên mở nắp nồi gỗ.

Bên trong có nước, nhiệt độ vừa vặn để rửa rau.

Chu Vĩnh Huy đi vào nhà kho lấy rau khô cùng gạo, Điền Tú Quyên nhìn một cái, nói: “Trong nhà không có kê* sao?”

* Kê là tên gọi chung để chỉ một vài loại ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ, thoạt nhìn tương tự cỏ l*иg vực nhưng hạt to và mẩy hơn. Hạt kê làm lương thực như gạo cho người ăn hoặc chim chóc.

Gạo rất đắt, ăn không rất lãng phí, thêm một chút kê thì có thể ăn thêm mấy bữa.

Lấy hai bát cơm, dùng đậu khô hầm với khoai tây.

Điền Tú Quyên nấu cơm, Chu Vĩnh Huy ăn không ít, gần như toàn bộ cơm trong nồi đều vào bụng anh.

Điền Tú Quyên nhìn thì có chút tức giận, một bữa cơm của Chu Vĩnh Huy bằng một ngày ăn của cô, ăn như vậy, chỉ sợ cả đời này không thể ăn no.

Miên man suy nghĩ đến lúc ngủ, Chu Vĩnh Huy vẫn ngủ một mình, trong ba ngày liên tiếp Điền Tú Quyên mặc quần áo đi ngủ, hôm nay nằm xuống nhớ tới lời chị cả nói, cô tắt đèn, cởϊ áσ trên người xuống.

Chỉ cởϊ áσ khoác ngoài mà thôi, vẫn giữ lại áo trong cùng quần.

Đầu giường sưởi rất nóng, Điền Tú Quyên không nói lời nào, Chu Vĩnh Huy cũng không rên lên một tiếng!

Ánh trăng xuyên qua tấm rèm chiếu vào phòng, Điền Tú Quyên quay đầu nhìn người đàn ông của mình, trong lòng bồn chồn.

Điền Tú Quyên muốn thử Chu Vĩnh Huy, nhưng cô có chút không dám.

Cô yên lặng thu hồi tầm mắt, tay chân đặt trong chăn đổ mồ hôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, sợ bị Chu Vĩnh Huy coi thường, cô lại từ bỏ!

Tương lai còn dài, thử mấy ngày cũng không sao, Điền Tú Quyên nghĩ như vậy!

Ngày hôm sau, Vương Xuân Anh đến sớm, Chu Vĩnh Huy không ở nhà, đi đến đại đội bắt đầu làm việc.

Nói một vài câu, Vương Xuân Anh chuyển đề tài đến chuyện sinh con.

Hiện giờ khẩu phần ăn được chia theo đầu người, ý là muốn bọn họ nhanh chóng sinh con, nếu song hỉ lâm môn, đứa trẻ đang bú mẹ cũng có thể được chia khẩu phần.

Điền Tú Quyên biết, chuyện này nếu đàn ông không chủ động, làm sao để một người vợ nhỏ như cô không biết xấu hổ được?

Thật ra Vương Xuân Anh nóng vội muốn bọn họ có con, không phải vì khẩu phần ăn, mà chủ yếu bà sợ Điền Tú Quyên sẽ không sống lâu dài với con trai mình.

Điền Tú Quyên đẹp như hoa, hai người kém nhau tám tuổi, Chu Vĩnh Huy lại là người câm, đương nhiên cha mẹ phải tốn nhiều tâm tư với họ hơn.

Sợ con dâu bỏ cuộc, trốn đi cùng người đàn ông khác, lại sợ con trai mình bị đội nón xanh…

Tóm lại tấm lòng của hai vợ chồng của bọn họ không thể bỏ rơi cậu con trai nhỏ này.

Điền Tú Quyên là một người hiểu ý, Vương Xuân Anh nói uyển chuyển, cô cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Chu Vĩnh Huy đã bắt đầu đi làm lại, Điền Tú Quyên nhìn anh, tâm trạng có chút buồn bực.

Mới kết hôn 4 ngày, mẹ chồng đã giục sinh con, thân làm con dâu có thể dễ chịu sao?

Điền Tú Quyên rầu rĩ không vui, nhưng Chu Vĩnh Huy lại thận trọng, nhìn cô không nói lời nào, nhưng anh rất sáng suốt.

Một giờ chiều, sân viện phía Đông hai vợ chồng Chu Vĩnh đánh nhau, Chu Vĩnh Huy cùng Điền Tú Quyên cùng nhau đi qua đó.

Điền Tú Quyên không thân quen với bọn họ, chỉ có thể đứng đó thêm số lượng.

Chu Vĩnh Hoà là anh trai của Chu Vĩnh Huy, hai vợ chồng bọn họ sống ở phía đông tây.

Không chỉ như thế, tất cả người nhà họ Chu đều sống ở đây, có bảy tám cô, dì cả, đông người như vậy đến nay Điền Tú Quyên cũng không nhớ kỹ ai.

Nghe nói hai vợ chồng Chu Vĩnh Hoà đánh nhau la bởi vì tác phong của chị dâu có vấn đề, thật hay giả Điền Tú Quyên không biết, dù sau chuyện nháo rất lớn, hàng xóm trước sau cũng đi đến.

Ở thời đại này, vấn đề tác phong là một chuyện lớn, nếu làm không tốt sẽ bị lôi ra đường chỉ trích, Triệu Thu Liên khóc lóc, hô to nói mình bị oan.

Hai vợ chồng kết hôn mười mấy năm, Triệu Thu Liên ở mức bình thường, dáng người cũng không đẹp lắm, Điền Tú Quyên cảm thấy có thể là hiểu lầm.

Sắc mặt Chu Tứ Hải lạnh lùng, Vương Xuân Anh liên tục thở dài, những người khác đều không lên tiếng!

Chu Vĩnh Hoà muốn đưa Triệu Tú Liên đến đội duy trì trật tự, để bọ họ giúp mình làm chủ.

Nếu Trần Tú Liên bị đưa đến đội duy trì trật tự, mặc kệ có vô tội hay không, sau này sẽ không dám ngẩng đầu nhìn người ở trong thôn.

Dù sao nói cũng không dễ nghe, một người đàn ông không tin tưởng người phụ nữ của mình, người khác còn muốn nhìn cô ấy sao?

Trần Tú Liên khóc đến chết đi sống lại: “Chu Vĩnh Hòa, anh đây là muốn gϊếŧ em.”

Chu Tứ Hải ho khan một tiếng, tiếng Triệu Tú Liên khóc nhỏ dần.

Đừng nhìn một đám người, nhưng người thật sự có quyền là Chu Tứ Hải.

Mọi người ánh mắt dừng trên người Chu Tứ Hải, chăm chú lắng nghe.

“Mọi người cùng con cũng đừng trách Vĩnh Hòa, con làm việc thật sự không giữ đúng mực, Mã Khuê vốn là người phạm tội, con đến gần cậu ta mà không nghĩ đến suy nghĩ của chồng mình sao? Con muốn làm người trong thôn nghĩ như thế nào về người đàn ông của con?”

Làng Đẩu có bốn thanh niên trí thức, trong đó có một người tên Mã Khuê, mấy năm trước phạm tội, bị đưa đi lao động cải tạo nhận chức giáo viên xóa nạn mù chữ.

Ban đầu vốn chẳng có gì cả, Triệu Thu Liên vì để các con biết nhiều chữ hơn, thỉnh thoảng sẽ lén mang đến cho Mã Khuê một cái bánh ngô to.

Thường xuyên qua lại gây ra nhiều tin đồn nhảm nhí, lúc trước Chu Vĩnh Hòa đã cảnh cáo cô ấy, Triệu Thu Liên cho rằng bản thân không làm gì sai cả, kết quả mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.

Cũng may mọi người đều biết Triệu Thu Liên ngoại trừ là người hiếu thắng, không phải loại phụ nữ không an phận.

Chu Tứ Hải quở mắng con dâu một trận, lại khuyên nhủ con trai mình, Vương Xuân Anh bảo mọi người rời đi, Điền Tú Quyên cùng Chu Vĩnh Huy trở về nhà.

Sau đó, Triệu Tú Quyên không bị đưa đến đội duy trì trật tự, liên tiếp mấy ngày liền không ra cửa, có thể vì sợ hãi, dù sao nếu cô ấy không nghe lời, Chu Vĩnh Hòa tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy.

Điền Tú Quyên không chú ý nhiều đến chuyện ở Đông viện, chủ yếu là vì cô cũng chưa hiểu được cuộc sống của mình, đâu có thời gian quan tâm chuyện nhà người ta.

Không phải cô thờ ơ, mà là nhà nào cũng thế, bọn họ cũng không thân, tham gia vào chuyện nhà người ta cũng không thích hợp.

Vào cửa đã gần 10 ngày, quan hệ của hai người cũng không tiến triển bao nhiêu, vẫn như cũ từng người ngủ riêng.

Tối nay, Điền Tú Quyên ngủ sớm, Chu Vĩnh Huy trở về lúc hơn bảy giờ.

Điền Tú Quyên ngủ rồi lại bị anh đánh thức.

Nhìn lê động lạnh trước mắt, Điền Tú Quyên xoa mắt: “Anh lấy lê đông lạnh ở đâu vậy?”