Chương 2: Không biết phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào

Đang ăn cơm, Điền Tú Quyên không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh, Chu Vĩnh Huy không biết vợ mình đang nghĩ gì, vui vẻ hớn hở ăn cơm, mơ tưởng về tương lai tốt đẹp sau này.

Ngày hôm sau là ngày thứ ba về nhà mẹ đẻ, Điền Tú Quyên thực sự không muốn về.

Tuy rằng lấy tiền sính lễ của con gái để lo cho con trai lấy vợ không phải chuyện gì lớn nhưng ai gặp phải cũng cảm thấy bực bội.

Đặc biệt Chu Vĩnh Huy là người câm, Điền Tú Quyên không oán giận thì chính là đang nói dối!

Mẹ Điền nhìn con gái ủ rũ không vui, cảm thấy rất có lỗi, bà kéo cô đến gian ngoài nói chuyện.

“Tiểu Chu đối xử với con thế nào?”

Điền Tú Quyên nhìn mẹ ruột của mình: “Cứ như vậy đi!”

Trái tim của mẹ Điền thắt lại, thở dài: “Sống thật tốt với Tiểu Chu, xem thằng bé là bổn phận của mình, không được phạm sai lầm, dù thằng bé không nói được, cũng không tránh khỏi việc hai vợ chồng cãi nhau…”

Trong lòng Điền Tú Quyên hụt hẫng.

Cãi nhau và không nói được là hai chuyện, nhưng lý do lại không giống nhau.

Mẹ Điền nói không ít, ý chính vẫn là mong cuộc sống của bọn họ tốt đẹp.

Điền Tú Quyên lơ đễnh đồng ý, Điền Tú Hoa ôm một đứa trẻ mở cửa vào phòng.

Nhà họ Điền có ba cô con gái và bốn con trai, Điền Tú Quyên là con út.

Điền Tú Hoa là con cả trong gia đình, cuộc sống cũng vất vả, kết hôn 10 năm, liên tiếp sinh 5 cô con gái, bị nhà chồng ghét bỏ muốn chết.

Ai bảo chị không thể sinh con trai, bị ghét cũng không có biện pháp gây chuyện.

Thật ra không chỉ có Điền Tú Hoa, mà tất cả phụ nữ ở thời đại này không sinh được con trai đều sai.

Không có con trai, ở nhà chồng bị coi thường, bị mẹ chồng chèn ép là chuyện cơm bữa thường ngày.

Điền Tú Quyên nhìn thấy chị cả thì mỉm cười, ôm lấy cháu gái nhỏ hôn mấy cái.

Mẹ Điền đang nấu cơm cùng hai con dâu, Điền Tú Quyên ôm cháu ngoại cùng chị cả đi đến căn phòng phía Tây nói chuyện.

“Em rể có đối xử tốt với em không?”

Điền Tú Quyên nhìn chị cả của mình: “Cũng tốt, dù sao vừa mới kết hôm.”

Ba ngày nay, Chu Vĩnh Huy đối xử với Điền Tú Quyên thật sự không có gì để nói, nhưng đây cũng chỉ vừa mới bắt đầu, ngày tháng còn dài, ai biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Điền Tú Hoa cười: “Em từ nhỏ đã thông minh, cuộc sống của hai người không sai được.”

Thông minh thì như thế nào, cũng không phải không thể quyết định được cuộc đời của mình sao?

Điền Tú Quyên đem cháu ngoại của mình đặt trên giường sưởi, đứa bé chơi một mình, ánh mắt hai chị em đều đặt lên người đứa bé.

“Tiểu Quyên, em đừng buồn bã, ủ rũ nữa, em rể nhìn thấy sẽ nhạy cảm! Nếu đã như vậy, khóc một ngày, cũng cười một ngày, đừng tự làm khó bản thân…”

Điền Tú Quyên hiểu mọi thứ, chỉ là còn chưa chấp nhận được hiện thực.

Điền Tú Hoa kéo tay cô, nhẹ nhàng vỗ: “Hai người có ngủ cùng nhau không?”

Điền Tú Quyên nhìn chị cả của mình, lắc đầu, Điền Tú Hoa kêu lên: “Sao lại thế?”

“Em cũng không biết!”

Điền Tú Hoa nhìn em gái út của mình: “Là em không cho?”

“Chị, em không có, là anh ấy không đến, em không thể chủ động qua đó được đúng không?”

Điền Tú Hoa suy tư: “Có phải cơ thể của em rể có vấn đề gì không?”

Nhà họ Chu có điều kiện tốt nhất thôn, tuy Chu Vĩnh Huy là người câm nhưng cũng rất kiêu ngạo, tuy rằng 26 tuổi mới kết hôn, nhưng bản thân anh cũng không hề nóng nảy.

Chu Vĩnh Huy không nóng nảy nhưng người nhà họ Chu nóng nảy!

Anh là em út trong nhà, lại bị khuyết tật nên người trong nhà rất quan tâm đến hôn sự của anh.

Mùa thu năm trước bà mối trong thôn giới thiệu Điền Tú Quyên, Chu Vĩnh Huy nhìn nhiều đối tượng như vậy nhưng lại nhìn trúng cô.

Khả năng đây là nhân duyên, liếc mắt một cái, chung thân cả đời.

Nhà họ Điền muốn nhiều sính lễ, nhà họ Chu đồng ý trả tiền, một đám người đều sợ bỏ lỡ Điền Tú Quyên, Chu Vĩnh Huy sẽ rất lâu mới tìm được cô gái mà mình thích.

Cho nên không thể trách chị cả Điền Tú Hoa suy nghĩ lung tung, chủ yếu là do điều kiện nhà họ Chu, mà Chu Vĩnh Huy ở tuổi này mới kết hôn vốn đã bị người khác lên án rồi.

Điền Tú Hoa nghĩ đến khả năng đó, không khỏi cảm thấy buồn cho em gái mình.

Mới kết hôn, ngày tháng còn dài, nếu cơ thể Chu Vĩnh Huy còn bệnh kín nào khác, kiếp này Điền Tú Quyên sẽ rất khổ

Mắt Điền Tú Hoa đỏ hoe, nắm tay Điền Tú Quyên: “Nếu cơ thể của em rể thật sự có bệnh, đời này của em…”

Vào những năm 1970, mặc kệ nhà trai có đức hạnh gì thì cũng phải ở chung cả đời, làm gì có chuyện ly hôn!

Phải tự mình gánh chịu, dù cuộc sống nhà chồng có khó khăn, vất vả đến đâu cũng phải một mình chịu đựng, rất ít việc nhà mẹ để có thể làm được cho bạn.

Điền Tú Hoa lau nước mắt: “Tiểu Quyên, sao mệnh của em còn khổ hơn cả chị vậy?”

Không phải con gái nhà họ Điền số khổ mà là tất cả người phụ nữ ở thời đại này đều khổ.

Một đám làm trâu làm ngựa, kết quả người chưa chắc chết già.

Chủ yếu là do có quá nhiêu hạn chế với phụ nữ, khẩu hiệu kêu gọi nam nữ bình đẳng nhưng cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi!

Điền Tú Hoa hít mũi lau nước mắt, nói mấy chuyện với em gái.

Điền Tú Kiệt đã về, ba chị em nói chuyện một lúc, ăn cơm xong Chu Vĩnh Huy đưa Điền Tú Quyên về nhà.

Nhà họ Chu ở làng Đẩu, nhà họ Điền ở làng Cần, hai nhà cách nhau bốn năm dặm.

Sau khi ra khỏi làng Cần, phải đi bộ hơn một dặm, những bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời.

Chu Vĩnh Huy nhìn trời, ngu ngốc chỉ lên, Điền Tú Quyên nhìn anh, không hiểu anh đang muốn truyền đạt cái gì.

Thật ra anh muốn nói tuyết rơi, nhưng bởi vì không thể nói, nên khi cười thì có chút ngốc nghếch.

Điền Tú Quyên nhìn người đàn ông của mình, đau lòng, cúi đầu đi trước.

Chu Vĩnh Huy nhìn cô, chớp mắt, vội vàng đuổi theo.

Một đường không ai nói chuyện, về đến nhà Chu Vĩnh Huy đốt lò, một lúc sau Vương Xuân Anh đến.

Hai nhà cách rất gần, có sân trước và sau, ngăn cách ở một con đường.

Vương Xuân Anh đến đây xem xét, chỉ tay cùng con trai mình nhiều lần, Điền Tú Quyên cũng không biết hai mẹ con họ nói cái gì.

Cảm giác này nói như thế nào nhỉ?

Thật sự hơi khó xử.

Điền Tú Quyên không chú ý đưa mắt nhìn ra ngoài, không nhìn mẹ con bọn họ.

Vương Xuân Anh biết Chu Vĩnh Huy đến nhà họ Điền được chiêu đãi nhiệt tình thì vui vẻ, ngồi một lúc liền đi về.

Thật ra bà sợ nhà họ Điền xem nhẹ con trai mình, dù sao Chu Vĩnh Huy cũng là người câm!

Trời đổ tuyết, Điền Tú Quyên ngồi ở đầu giường sưởi nhìn ra ngoài, Chu Vĩnh Huy ngồi ở giường sưởi nhìn cô.

Tâm trạng của Điền Tú Quyên nặng nề, không biết phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào.

Chu Vĩnh Huy có thể nhìn ra Điền Tú Quyên có tâm sự nặng nề, nhưng không biết phải giao tiếp với cô như thế nào.

Điền Tú Quyên không học qua ngôn ngữ ký hiệu, cũng chỉ mới đính hôn rồi kết hôn với Chu Vĩnh Huy trong mấy tháng, trong lúc đó hai người gặp nhau hai lần, mỗi lần đều không có bất kỳ giao lưu nào, sau khi kết hôn thì hoàn toàn dựa vào suy đoán của cô.

Chu Vĩnh Huy đưa mắt nhìn, cẩn thận tiến đến trước mặt Điền Tú Quyên, duỗi tay kéo ống tay áo cô.

Điền Tú Quyên đưa mắt nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.

Chu Vĩnh Huy vỗ lên tim mình, lại chỉ vào huyệt thái dương, nếu người nhà họ Chu ở đó, nhìn thấy sẽ biết anh muốn nói gì, nhưng đáng tiếc Điền tú Quyên lại không hiểu.

“Em không hiểu ý của anh.”

Chu Vĩnh Huy có chút sốt ruột, mở miệng a a a cũng không nói được câu nào.

——

Vở kịch nhỏ

Chu Vĩnh Huy: Không nói có thể làm người ta nghẹn chết.

Điền Tú Quyên: Nhìn cử chỉ của anh, em cảm thấy rất mệt!