Chương 22: Đột nhiên phát hiện anh rất tốt

Loại tư tưởng giống với Chu Vĩnh Huy ở thời đại này thật sự rất hiếm thấy.

Hầu như đều là đàn ông đảm việc nhà, còn phụ nữ lo nấu ăn là được.

Nhưng cũng không có nghĩa phụ nữ không thể quản việc nhà, chỉ là hiếm thấy mà thôi.

Sau khi Chu Vĩnh Huy nói xong, Chu Vĩnh Cường sững sờ, trừng lớn mắt nhìn em trai của mình, trên mặt để lộ vẻ khó tin.

Chu Vĩnh Cường ở nhà là người đứng đầu, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền Đỗ Thục Lan đều biết.

Chu Vĩnh Huy lại khoa tay múa chân, ý bảo về sau mình chỉ lo làm việc, mọi chuyện khác trong nhà đừng hỏi anh.

“Em không phải đang nói giỡn với anh?”

Chu Vĩnh Huy không nói giỡn, anh rất nghiêm túc, còn Điền Tú Quyên nghe thấy thì tâm trạng rối bời.

“Vậy được rồi, anh không mượn nữa.”

Chu Vĩnh Cường nhìn em dâu của mình, lắc đầu, đứng dậy đi về.

Điền Tú Quyên nhìn chồng mình: “Anh nói như vậy, không sợ bị anh trai chê cười sao?”

Chu Vĩnh Huy không sợ, nếu sợ anh đã không nói như vậy.

Điền Tú Quyên mím môi, đột nhiên phát hiện anh thực sự rất tốt!

Chu Vĩnh Huy nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, Điền Tú Quyên nhìn anh một cái, có chút xấu hổ.

Tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng ở thời này, dù là vợ chồng, ở bên ngoài cũng không có nhiều đôi ân ái như vậy.

Hầu như đều yêu nhưng không nói lời nào, rồi sống với nhau.

Đừng nghĩ đến những lời ngọt ngào, hai vợ chồng có thể quan tâm nhau vài lời đã là tốt lắm rồi.

Có thể nói, đàn ông như Chu Vĩnh Huy hiếm vô cùng.

Điền Tú Quyên đi xuống dưới, giặt sạch quần áo trong chậu.

Chu Vĩnh Huy đi ra ngoài một chuyến, khi anh trở về, Điền Tú Quyên đã nấu cơm xong.

Không đợi bọn họ ăn cơm, nhà Triệu Vĩnh Cường lại cãi nhau.

Điền Tú Quyên không đi, chủ yếu là vì đi cũng không biết phải khuyên như thế nào, nên Chu Vĩnh Huy đi một mình.

Trời bắt đầu tối, anh vẫn chưa về, Điền Tú Quyên ở nhà nhón chân mong ngóng.

Lần này hai vợ chồng bởi vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau, cụ thể là như thế nào thì hai vợ chồng bọn họ không nói.

Đỗ Thục Lan không muốn dừng lại, Triệu Vĩnh Cường đuối lý không biết phải làm gì, toàn bộ quá trình không nói một lời nào.

Điền Tú Quyên cảm thấy Chu Vĩnh Cường ăn no không có việc gì làm, trải qua ngày tháng yên bình không muốn mà cả ngày cứ kiếm chuyện với vợ mình.

“Cha mẹ có nói gì không?”

Hai vợ chồng Chu Tứ Hải tức muốn chết, tuyên bố nếu Chu Vĩnh cường không ngoan ngoãn, sẽ đuổi ra khỏi nhà.

Điền Tú Quyên nhìn chồng mình, bưng bát cơm lên, đưa vào miệng một miếng cơm.

Xảy ra chuyện, hai vợ chồng già còn tính là công bằng, không bất công vì con trai.

Ăn cơm xong đã hơn tám giờ, vừa mới sải đệm xong thì Tống Vân Chi tới.

Hai vợ chồng Chu Vĩnh Cường lại cãi nhau, Đỗ Thục Lan tức giận đi đến nhà Tố Vân Chi.

Tống Vân Chi tới tìm Điền Tú Quyên đi qua hỗ trợ khuyên nhủ Đỗ Thục Lan.

“Chị dâu, em không biết nói gì, sao có thể khuyên được?”

Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng bọn họ ở chỗ trong lòng Chu Vĩnh Cường có người khác, loại chuyện này dù ai khuyên cũng vô dụng, ngoại trừ Chu Vĩnh Cường không đi lại với người phụ nữ kia nữa.

Tống Vân Chi thở dài: “Vậy phải làm sao? Ở nhà chị mãi thì cũng không tốt? Chị lại không dám đi tìm cha mẹ, nhưng…”

Điền Tú Quyên ngẫm lại, từ giường sưởi đi xuống: “Chị dâu, em đi qua đó nhìn xem !”

Tống Vân Chi đã đến đây, Điền Tú Quyên đến xem cũng không phải để xem xét.

Gần mười giờ, Điền Tú Quyên cùng Chu Vĩnh Huy mới về, ngồi trên giường sưởi, cô thở dài!

“Anh ba cũng thật là, ở nhà nhàm chán lắm sao? Vậy mà muốn giúp người phụ nữ kia…”

Buổi chiều, Chu Vĩnh Cường không phải đến hỏi Chu Vĩnh Huy vay tiền mà mục đích chính là muốn giúp người phụ nữ hắn thích.

Kết quả nghe thấy Điền Tú Quyên làm chủ, Chu Vĩnh Cường không muốn mất mặt, về nhà lén lút lấy tiền nhưng bị Đỗ Thục Lan phát hiện.

Vì vậy hai vợ chồng cãi nhau, Đỗ Thục Lan quan tâm mặt mũi của chồng mình, cãi nhau trước mặt mọi người những không nói lý do cụ thể, vừa rồi Điền Tú Quyên và Triệu Thu Liên tới mới nói hết sự tình.