Chương 14: Giai cấp thân phận được chia rõ ràng

Giọng của Chu Tứ Hải rất lớn, đến mức những người có mặt ở đó run sợ.

Điền Tú Quyên nhìn cha chồng của mình, vỗi vàng rũ mắt xuống.

Chu Vĩnh Huy im lặng, lúc này Vương Xuân Anh thở dài!

“Thục Lan, không phải mẹ nói đâu, nhưng lòng dạ con hẹp hòi, thích ghen tuông.”

Đỗ Thục Lan lau nước mắt: “Mẹ, con thừa nhận con không chừng mực, nhưng chẳng nhẽ mẹ không biết con trai mình là người như thế nào sao?”

Vương Xuân Anh nhìn đứa con trai thứ ba Chu Vĩnh Cường của mình, nhíu mày.

Chu Tứ Hải tức giận, cởi một chiếc giày, nâng đế giày về phía Chu Vĩnh Cường.

Không ai dám ngăn cản, Chu Vĩnh Cường bị đánh, nhưng miệng Chu Tứ Hải cũng không nhàn rỗi.

“Nhãi ranh, tao cho mày chạy theo người ta, tao làm thắt lưng của mày không chặt…”

Tuy rằng Đỗ Thục Lan không nói thẳng, nhưng những người ở đây đều hiểu, Chu Vĩnh Cường thông đồng với ai, chỉ có Điền Tú Quyên không biết rõ nội tình.

Chu Vĩnh Hòa nhìn, vài lần muốn nói rồi lại thôi, Triệu Thu Liên túm ống tay áo của chồng mình, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Tứ Hải đang nổi nóng, lúc này ai khuyên cũng đều gặp xui vẻo.

Mắng vài câu thì không sao, nếu bị đánh một trận thì không đáng.

Đế giày đánh vào mũi của Chu Vĩnh Cường, đánh đến khi chảy máu.

Cứ như vậy cũng không có ai dám tiến lên, Chu Tứ Hải vẫn không dừng tay, Đỗ Thục Lan ngăn cản cha chồng của mình.

Chu Tứ Hải bóp eo, thở hồng hồng cầm đế giày chỉ vào Chu Vĩnh Cường, không nói nên lời.

“Con tránh ra, ông đây phải cho nó nhớ lâu hơn một chút.”

Đỗ Thục Lan không tránh ra, nghẹn ngào mở miệng: “Cha, cha muốn đánh chết anh ấy thì nhà chúng con sẽ như thế nào?”

Chu Tứ Hải sững lại, nhìn vợ của con trai mình, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Đỗ Thục Lan nhìn bộ dáng thê thảm của chồng mình, trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng vì con cái và gia đình, cô không thể để ông đánh chết Chu Vĩnh Cường.

Vương Xuân Anh đi tới, kéo người đàn ông của mình đến bên cạnh giường sưởi, Đỗ Thục Lan nhìn Chu Vĩnh Cường, nhưng không tiến lên xem xét vết thương của hắn.

Chu Vĩnh Hòa thở dài: “Cậu ba à, em cũng không còn nhỏ, còn có mấy đứa con rồi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”

Chu Vĩnh Cường che mũi lại, không nói lời nào, mu bàn tay bê bết máu.

Chu Tứ Hải trầm mặc vài giây: “Chu Vĩnh Cường, cha cảnh cáo con, không tìm đường chết thì sẽ không chết, chuyện gì cũng phải tự mình ước lượng…”

Vương Xuân Anh nhìn dáng vẻ của con trai mình, vừa đau lòng vừa tức giận.

Điền Tú Quyên nhìn hiện trường, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Chu Vĩnh Huy, dùng ánh mắt dò hỏi có thể về nhà hay không.

Trong tình huống này, Điền Tú Quyên sẽ không nói bất cứ điều gì.

Chu Vĩnh Huy cho cô một ánh mắt tạm thời đừng nóng vội, Điền Tú Quyên liếʍ môi, không giao lưu bằng ánh mắt với chồng mình nữa.

Chu Tứ Hải chửi mắng dữ dội, không ai nói lời nào, một lúc lâu sau mới bảo mọi người giải tán.

Điền Tú Quyên cùng Chu Vĩnh Huy đi về nhà, trên đường đều là những lời Chu Tứ Hải nói.

Về tới nhà, Điền Tú Quyên làm động tác, muốn hỏi nguyên nhân Chu Vĩnh Cường cùng Đỗ Thục Lan đánh nhau.

Chu Vĩnh Huy cũng không giấu giếm vợ mình, kể hết mọi chuyện ra.

Chu Vĩnh Cường thích một cô gái trong thôn, hai người tình đầu ý hợp, bởi vì nhà gái của một phú nông, bởi vậy Chu Vĩnh Cường xuất thân từ nông dân nghèo nên không xứng.

Năm nay, giai cấp được phân chia rõ ràng, phú nông kém nông dân một bậc.

Cô gái kết hôn với một người đàn ông xuất thân phú nông cùng thôn, nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Mối quan hệ của cô ấy cùng Chu Vĩnh Cường không rõ ràng, đương nhiên Đỗ Thục Lan không muốn, cho nên hai vợ chồng bởi vì chuyện này mà thường xuyên cãi nhau…

Điền Tú Quyên nghe xong thì trợn mắt há mồm, cô chớp mắt: “Vậy anh ba với người phụ nữ kia có trong sạch hay không?”

Chu Vĩnh Huy lắc đầu, bản thân anh cũng không biết rõ.

Điền Tú Quyên sửng sốt, nhìn người đàn ông của mình: “Anh không có quan hệ chứ?”

Chu Vĩnh Huy nhe răng cười, ra hiệu bảo mình không phải loại người như vậy, còn nói những người phụ nữ đó không tốt bằng vợ mình.

Điền Tú Quyên nói thầm: “Thật không biết xấu hổ.”

Chu Vĩnh Huy đi đến trước mặt Điền Tú Quyên, cúi đầu đánh giá cô, bế cô lên giường sưởi.

Mặt của Điền Tú Quyên đỏ lên, không khỏi nuốt nước miếng, quần áo nhanh chóng bị lột sạch.

Cô xấu hổ muốn chết, cũng không dám nhìn anh cởϊ qυầи áo, Điền Tú Quyên cắn môi, nhắm mắt giả chết!!