Chương 13: Không cần, không được, em muốn đi tiểu...

Cô khẽ ưm một tiếng, cơ thể căng chặt, da đầu tê dại, trong lòng run rẩy kịch liệt!

“Không, không, không cần…”

Điền Tú Quyên không nói thành lời, giọng nói đứt quãng phát ra từ trong miệng cô khiến Chu Vĩnh Huy không ngừng nuốt nước miếng.

Mỗi một nơi Chu Vĩnh Huy đều áp môi xuống, muốn hôn từng tấc da trên cơ thể cô.

Cơ thể của Điền Tú Quyên như cháy lên một ngọn lửa, thiêu đốt từ bên trong ra ngoài, khắp nơi tê dại, buộc cô phải bật khóc.

Vòng eo mảnh khảnh ưỡn lên, mông khẽ nâng, môi Chu Vĩnh Huy dừng ở hoa huyệt của cô.

Chu Vĩnh Huy nhấm nháp cảm giác mềm mại, khiến đại não của Điền Tú Quyên nổ bùm một tiếng.

Muốn nói nơi đó dơ nhưng lại không nói thành lời, trong miệng phát ra tiếng a a rêи ɾỉ.

Điền Tú Quyên xấu hổ, cảm thấy hơi bất lực thừa nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ.

Chu Vĩnh Huy dùng đầu lưỡi càn quét, dần dần đầu lưỡi dừng ở âm đế non mềm mà mυ"ŧ liếʍ.

Điền Tú Quyên là một cô gái sao có thể chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, tiếng khóc nức nở như cuộn băng được phát ra từng giây một: “Em, em, em muốn đi tiểu…”

Chu Vĩnh Huy dừng động tác bú ɭϊếʍ lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, một tay vỗ mông cô, sau đó lại mυ"ŧ càng nhiều hơn.

Điền Tú Quyên sắp khóc, cô hoảng sợ nhìn Chu Vĩnh Huy, cảm giác nướ© ŧıểυ có thể trào ra bất cứ lúc nào.

“A, không cần, không được, em muốn đi tiểu…”

Cho dù cô nói cái gì thì Chu Vĩnh Huy cũng không dừng lại, Điền Tú Quyên có chút giận dỗi trừng mắt nhìn anh.

Chu Vĩnh Huy không muốn dời đi là vì nghe anh em nói, phụ nữ nói muốn đi tiểu vào lúc này không phải thật sự muốn đi tiểu, đó là dấu hiệu của cao trào.

Người ta nói rằng phụ nữ đạt tới đỉnh điểm của du͙© vọиɠ sẽ phun ra rất nhiều nước, họ còn nói loại nước đó sẽ khiến tiểu bức của phụ nữ trơn trượt, cắm vào như thế nào cũng được…

Mọi người đều thực hiện theo cách này, Chu Vĩnh Huy cũng làm theo, đúng hay không đúng anh cũng không biết.

Điền Tú Quyên thực sự không phải muốn đi tiểu, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, cô không hiểu gì cả, liền cho rằng bản thân muốn đi tiểu.

Cảm giác tê dại ngày càng mạnh mẽ, đầu lưỡi Chu Vĩnh Huy đặt ở âʍ ɦộ cọ xát vài cái, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng ra vào trong đường đi.

Điền Tú Quyên thở hổn hển, cánh tay khuỵu xuống đỡ lấy cơ thể, cảm giác nóng rực ở bụng ngày càng dữ dội.

Cô muốn kẹp chặt hai chân lại đột nhiên phát hiện mình không còn chút sức lực nào.

Sức lực trên người như bị rút cạn, cô luống cuống, không đợi cô phản ứng thì ngay sau đó cô đã sợ hãi.

“Cậu tám, cậu tám, cậu mau dậy đi, anh ba của cậu cùng chị dâu đánh nhau rồi…”

Trên miệng Chu Vĩnh Huy mang theo một tầng dịch nhầy mỏng.

Điền Tú Quyên xấu hổ cầm lấy chăn bông quấn lấy cơ thể, bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, cô vội vàng lên tiếng.

Lúc này Chu Vĩnh Huy đã mặc xong quần áo, trực tiếp đi xuống, làm vài động tác với, ý bảo mình đi xem thử.

Điền Tú Quyên gật đầu, Chu Vĩnh Huy đi dép chạy ra ngoài.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Điền Tú Quyên thở ra một hơi.

Giữa hai chân dính nhớp, xấu hổ muốn chết.

Sau khi bình ổn tâm trạng, Điền Tú Quyên nhìn thời gian, đứng dậy mặc quần áo vào.

Khi Điền Tú Quyên đến, Đỗ Thục Lan mặt mũi bầm dập đang khóc! Con trai và con dâu nhà họ Chu đứng ở sau.

Chu Vĩnh Huy nhìn thấy cô tới thì vội vàng chạy đến, kéo cô vào trong góc.

“Các ngươi sống nhiều ngày lành quá, ăn no không có việc gì để làm sao?” Chu Tứ Hải tức giận hét lên.

Điền Tú Quyên thăm dò đầu ra nhìn, Chu Vĩnh Huy kéo góc áo cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tất cả mọi người ở đây không ai nhúc nhích, lúc này nếu có ai gây ra tiếng động sẽ bị giáo huấn!