Chương 48

Tần Dịch không mù, anh ngồi trên xe nhìn vào cửa trang viên, liền thấy được cảnh này.

Hai tay anh nắm chặt tay lái, nếu không phải thời gian không đúng, địa điểm không đúng, với tính cách của anh, nhất định phải bóp còi vài cái cho hả giận. Cơ thể anh căng thẳng, vẻ mặt cứng ngắc, định lái xe đi, lúc này di động vang lên, là Liễu Vân Khê gọi đến.

Giọng nói bên kia nhẹ nhàng: “Vừa rồi quản gia trả lương cho tôi, nói tôi có thể rời khỏi, cảm ơn anh đã giúp tôi. Anh đến chưa, tôi mời anh ăn khuya nha?”

Tần Dịch giọng điệu lạnh lùng: “Không cần, cô ra đây đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Phó Lễ Hành chắc hẳn không phải đột nhiên muốn đến, hắn đến đây, còn nói mấy lời phỏng đoán đó, vào không bao lâu, liền dẫn Đồng Vũ Vụ đi ra, điều này chứng tỏ trong yến tiệc nhất định đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể hỏi Liễu Vân Khê.

“Được.”

Liễu Vân Khê vô cùng vui vẻ.

Cô cảm thấy chuyện này nhất định là Tần Dịch đã giúp cô xử lý, rõ ràng trước đó Vạn tiểu thư còn nói đợi yến tiệc kết thúc sẽ báo cảnh sát đến, nhưng không bao lâu, quản gia tự mình tới trả tiền lương rồi cho cô rời khỏi.

Chỉ nói đây là hiểu lầm.

Cho dù trước đây Vạn phu nhân không biết cô con gái trên danh nghĩa này có suy nghĩ gì, trải qua chuyện của tối nay đều rõ ràng, hiện giờ Phó Lễ Hành còn tự mình đến đây nói xa nói gần đều ám chỉ vợ của mình ở đây bị làm kinh sợ và ủy khuất, không thể làm lớn chuyện, nếu truyền ra ngoài, Vạn Lê Như mất mặt là chuyện nhỏ, làm cho Phó Lễ Hành và Phó thị bất mãn mới là chuyện lớn.

Bà không thể vô duyên vô cớ mà tìm “kẻ thù” cho con trai của mình, cho nên chuyện này chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, về phần Vạn Lê Như, có cơ hội bà sẽ trừng trị cô ta để Phó thái thái hết giận.



Vòng cổ kim cương bị mất, cho dù là thật hay giả, cũng không thể để lộ ra, vì thế Vạn phu nhân kêu quản gia để cho Liễu Vân Khê nhanh chóng rời khỏi, tỏ ý Vạn gia sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này.

Liễu Vân Khê rất nhanh đi đến xe của Tần Dịch, cô theo bản năng mở cửa ghế phụ, chuẩn bị ngồi xuống, nghe Tần Dịch không kiên nhẫn nói, “Tôi cho cô ngồi ở đó sao? Chỗ này chỉ dành cho bạn gái của tôi.”

“…….A.”

Trong lòng Liễu Vân Khê không nhịn được có chút chua xót, mở cửa xe, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Trên xe Tần Dịch có dán tấm hình lúc trước chụp chung với Đồng Vũ Vụ, ánh sáng trong xe lờ mờ, Liễu Vân Khê lại bị cận thị, cô chỉ có thể thấy trong ảnh là hai người đang tựa vào nhau, còn trong ảnh chụp là ai thì cô không nhìn thấy.

Cô nghĩ, là anh cùng bạn gái của anh.

Dù thế nào, cô rất cảm kích Tần Dịch, bên cạnh đó cô còn cảm nhận được lợi ích của tiền bạc, thậm chí là quyền lực.

Những lúc cô lâm vào hoàn cảnh một thân một mình, không biết ngày mai và tương lai sẽ ra sao, lại có một người từ trời rơi xuống cứu vớt cô.

Giống như anh đã cứu cô hai lần.

Hai tay của cô đặt lên đầu gối, mím môi, cẩn thận ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Dịch một cái, may mà ánh sáng trong xe mờ mờ, cô có chút vui vẻ với tình huống hiện tại, nhưng được che dấu rất tốt.

***

Cùng lúc đó, Đồng Vũ Vụ ngồi ở ghế phụ. Sau khi lên xe nhân lúc Phó Lễ Hành không để ý, cô nhanh tay mở camera ra xem lại, lúc này thấp thỏm trong lòng mới trút xuống. Makeup vẫn hoàn hảo, nhà tạo mẫu chuyên nghiệp chính là dựa vào đây mà kiếm cơm, nên đương nhiên kỹ thuật makeup vượt xa cô rất nhiều, lúc này lớp trang điểm rất tự nhiên, hơn nữa càng tối càng xinh đẹp, làn da trắng sáng như sữa.



“Sau này gặp phải chuyện như vậy, em có thể nói với mẹ.” Phó Lễ Hành bộ dạng chuyên tâm nhìn tình hình giao thông trước mặt, đột nhiên nói một câu.

Đồng Vũ Vụ cúi đầu: “Em thấy hôm nay mẹ rất vui, hơn nữa anh cũng đừng nghe Nhân Nhân nói, có thể là do em nghĩ quá nhiều thôi, em cùng Vạn tiểu thư không có qua lại, cô ta cũng không có lý do gì mà nhắm vào em.”

Cô đương nhiên có thể cáo trạng với mẹ chồng, nhưng mà cáo trạng với mẹ chồng không bằng cáo trạng với lão công nha.

Mẹ chồng nàng dâu nào có thân thiết bằng vợ chồng chứ.

Cô và Phó phu nhân cũng không có tình trạng “Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành” được, có thể có được sự thương cảm của mẹ chồng, còn không bằng có được tâm tư của lão công nha.

Phó Lễ Hành nghe những lời xem nhẹ của cô, thấp giọng nói: “Ừ, không nói chuyện này nữa.”

Đồng Vũ Vụ đạt được mục đích, cũng không muốn giúp Vạn Lê Như tạo được cảm giác tồn tại trước mặt Phó Lễ Hành, từ đầu cô đã đoán được Phó Lễ Hành không có ấn tượng gì với Vạn Lê Như, hơn nữa, nếu không may còn để Phó Lễ Hành chú ý đến, chứ đừng nói lão công đã muốn chuyện này dừng lại, anh ấy đã đi làm cả ngày rồi, đối với loại phụ nữ chỉ biết âm mưu thâm độc một chút hứng thú cũng không có.

Chuyện hôm nay, cô xem như đã biết, Liễu Vân Khê chính là không quyền không thế trở thành vật hi sinh.

Vạn Lê Như không vừa mắt chính là cô, chán ghét cô, chỉ tại số Liễu Vân Khê không tốt, lại có bộ dáng giống cô vài phần, nên mới làm Vạn Lê Như không thuận mắt.

Nội dung của tiểu thuyết cũng có một đoạn như vậy, có điều ở yến tiệc Vạn gia không có báo cảnh sát đến, chờ sau khi yến tiệc kết thúc, Vạn Lê Như mới báo cảnh sát rồi đem Liễu

Vân Khê đưa đến đồn cảnh sát.