Chương 47

Trên thực tế, Phó phu nhân nhiều năm qua vẫn luôn suông sẻ, trước khi lập gia đình, bà là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, sau này lập gia đình bà cùng chồng tình cảm cũng không tệ, bà làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ có người tâng bốc, người khác nghe một câu, chung quy có thể nghe ra được trăm ngàn câu trả lời, bà cũng không lo lắng điều này, bà cũng không cần phải đi suy đoán dụng ý của người khác, cũng không quá mức lo lắng về lời nói và việc làm của bản thân, nên làm sao nghĩ dến sự kiện vòng cổ kim cương lại có dụng ý sâu xa được.

Phó Lễ Hành vuốt cằm: “Vừa lúc ở gần đây, con nghe Vũ Vụ nói buổi chiều mẹ đến đón cô ấy, hiện giờ không còn sớm, để khỏi mắc công tài xế chạy đường vòng, con thuận tiện lại đây đón cô ấy.

Phó phu nhân luôn tin lời con trai nói, lúc này cũng không nghi ngờ, “Ân, Lâm Gia cũng ở đây, con qua nói chuyện với nó đi, lúc trước hai đứa cũng hay tán gẫu.”

“Không được.” Phó Lễ Hành liếc nhìn Đồng Vũ Vụ một cái, Đồng Vũ Vụ tiến lên khoác lên cánh tay của anh, “Con tới chào hỏi chú Vạn, hôm nay sẽ không quấy rầy.”

“Tốt lắm, con đi đi, mẹ cùng Trần phu nhân đang trò chuyện.”

“Ân.”

Nhìn con trai và con dâu lên lầu, Phó phu nhân quay đầu nhìn Trần phu nhân mỉm cười, “Vừa rồi nói tới đâu rồi, có phải là lập quỹ bệnh hiếm thấy cho trẻ em không?”

Vạn Lê Như cũng được coi là Vạn tiểu thư, tuy rằng không được chính thức thừa nhận, nhưng về mặt huyết thống, cô ta cũng là người của Vạn gia, nên yến tiệc này cô ta muốn trở về phòng cũng không được, cũng có một số thiên kim tiểu thư không thích bắt chuyện với cô ta, hơn nữa Vạn phu nhân sợ cô ta lại gây chuyện, nên để cô ta theo bên người, khi Phó Lễ Hành cùng Đồng Vũ Vụ xuất hiện ở đại sảnh, cô ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, liền ngây người.

Cô ta không kịp suy nghĩ, không biết lễ phục có đẹp không, không biết trang điểm đã được chưa, tầm mắt dừng lại ở bàn tay đang đặt trên cánh tay anh ta.

Có Phó Lễ Hành ở đây, Đồng Vũ Vụ cũng không chủ động mở lời, cô biết mình nên cười như thế nào là đẹp nhất, muốn đẹp như thế nào liền đẹp như vậy, yêu cầu cũng không cao, bỏ xa Vạn Lê Như mấy con phố là được rồi.



“Lễ Hành cũng đến à?” Vạn tiên sinh cũng kinh ngạc.

“Dạ.” Phó Lễ Hành tươi cười khá lãnh đạm, lễ phép mà xa lạ, cũng chưa từng liếc nhìn Vạn Lê Như, “Chú Vạn, dì Trầm, thật ngại quá, vợ con hình như bị dọa sợ, thân thể không thoải mái, không làm phiền mọi người nữa, con đến đón cô ấy về.”

Ánh mắt Vạn phu nhân lóe lên, cười nói: “Được rồi, hôm nay tiếp đãi không chu đáo, lần sau dì bảo Lâm Gia làm chủ, nhất định nhận lỗi thật tốt với các con.

Vừa rồi, Vạn Lâm Gia ở trên lầu cùng bạn bè nói chuyện, cũng không biết ở dưới xảy ra chuyện gì, lúc này có thể cảm nhận được, tâm trạng Phó Lễ Hành không tốt, mà thái độ của mẹ anh cũng rất lạ, nhưng hiện cũng không phải lúc hỏi, anh cũng thuận theo nói: “Lễ Hành, lần sau lại tán gẫu, hôm nay tiếp đãi không chu toàn, mong cậu đừng để bụng.”

Phó Lễ Hành ừ một tiếng.

Đồng Vũ Vụ kéo cánh tay của Phó Lễ Hành, hai người dựa sát nhau, cô nói với Vạn phu nhân: “Dì Trầm thật xin lỗi, vốn con muốn từ chuyện quỹ từ thiện của dì có thể học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, nhưng Lễ Hành nghe nói con không thoải mái, anh ấy lo lắng nên liền lái xe đến đây đón con.” Cô nói tới đây, lại nhìn Phó Lễ Hành, giọng điệu hờn dỗi, “Anh cũng thật là, em đã nói không có việc gì rồi, anh không cần tới, nhất định là lái xe rất nhanh phải không.”

Vạn Lê Như cắn răng, ép buộc bản thân không được nhìn đến tiện nhân Đồng Vũ Vụ này, nếu không cô sợ mình không khống chế được tiến lên cho tiện nhân này mấy bạt tai mới hết giận.

“Thân thể và tâm trạng của em mới quan trọng.” Phó Lễ Hành không quen thể hiện ân ái trước mặt người khác, nhìn về phía Vạn tiên sinh, “Chú Vạn, bọn con không quấy rầy nữa.”

“Ừ.” Vạn tiên sinh cũng không phải là người ngu ngốc, lúc này thấy giọng điệu cũng thái độ của Phó Lễ Hành đương nhiên cũng biết có chuyện phát sinh.

Cả quá trình, Vạn Lê Như đố kị đến nổi đỏ cả mắt.



Cô thật sự không thể hiểu được, Đồng Vũ Vụ dựa vào cái gì, nói gia thế không có gia thế, nói bối cảnh không có bối cảnh, cô ta dựa vào cái gì mà có thể trở thành Phó thái thái đứng bên cạnh anh.

Chờ Phó Lễ Hành cùng Đồng Vũ Vụ rời khỏi, Vạn tiên sinh lạnh mặt, “Sao lại như vậy?”

Vạn phu nhân thở dài một hơi, nhìn chồng và con đang đang truy hỏi, bà tức giận liếc nhìn Vạn Lê Như một cái, “Thật mất mặt, đợi yến tiệc kết thúc rồi nói.”

Từ trang viên đi ra, Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành không nói lời nào, cô cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn nắm tay anh đi về phía trước.

Tới cửa trang viên, Phó Lễ Hành dừng lại, Đồng Vũ Vụ cũng ngừng lại theo, “Làm sao vậy?”

Phó Lễ Hành lấy ngón tay chà chà lên mặt Đồng Vũ Vụ, sau đó chỉnh lại tóc cho cô, giọng điệu trầm thấp, “Trên mặt em có cái gì đó, giống như trang điểm bị lem.”

Nụ cười trên mặt Đồng Vũ Vụ bỗng cứng lại.

!!!

Ngạo tào, thực sự rất xấu đó! Không được, cô phải soi gương!

Phó Lễ Hành không dấu vết nhìn lướt qua chiếc xe đỗ dưới cái cây, nắm tay Đồng Vũ Vụ đi về phía xe của mình.