Chương 12: Tâm bệnh

Thúy Nhi không rời mắt khỏi số bạc mà lão gia đưa cho ả ta ra lệnh đem đến phủ Minh thầy thuốc đáp lễ vì đã cứu phu nhân.

Lý Thanh Dung không biết chuyện này, đợi đến Minh Thế Lan đi rồi, bắt đầu thu xếp để về phủ, dù sao thì mẫu thân nàng cũng đã ổn định hơn, không thể ở nhà Tần thầy thuốc mãi được.

Buổi chiều liền trở về phủ.

Tô thị ngày hôm sau đã tỉnh lại.

Lý Thanh Dung vừa biết tin liền chạy đến phòng nghỉ của Tô thị.

Tô thị ánh mắt có chút vô thần, Thúy Nhi vừa thấy Lý Thanh Dung, vội vàng chạy đến nịnh nọt.

“Phu nhân, người không biết đâu, tiểu thư đã vì người bệnh mà cả đêm từ Hàn Sơn tự về Liễu thành, chỉ sợ về trễ thì không cứu được người”.

Thúy Nhi nói xong đưa ánh mắt nhìn biểu cảm của Lý Thanh Dung.

Tô thị tỉnh lại không lầu, vẫn còn có chút mệt mỏi nhìn thấy Lý Thanh Dung, khó nhọc nói rằng Dung nhi đến đây, sau đó liền không nói được gì.

“Thúy Nhi, ngươi lùi xuống đi”.

Lý Thanh Dung nhìn Tô thị, để trùng sinh quay trở lại thì nguyện vọng đầu tiên của nàng chính là cứu được mẫu thân, không để mẫu thân cảm thấy muốn chết nữa. Lý Thanh Dung liền ra lệnh cho Thúy Nhi.

“Tiểu thư ơi, phu nhân còn yếu cần có người chăm sóc”.

Thúy Nhi không muốn đi xuống, Lý Thanh Dung bình tĩnh nhìn Thúy Nhi, cuối cùng Thúy Nhi không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.

Lý Thanh Dung lấy một chiếc ghế đẩu ngồi bên giường, sửa lại chăn đắp cho Tô thị.

“Thầy thuốc nói, mẫu thân là bệnh chịu đựng đau đớn rất nhiều lần tích tụ lại. Những lần trước đau rất nhiều lần rồi, nếu xem chẩn sớm thì không có vấn đề gì lớn, nhưng đây là cố tình không đi xem, không ăn uống tốt, nên mới thành bệnh nặng.”

Lý Thanh Dung hơi dừng một chút.

“Thầy thuốc nói bọn họ đã gặp nhiều tình trạng giống vậy rồi, đại đa số đều không muốn sống nữa”.

Lý Thanh Dung ngẩng đầu.

“Nương, người có thể nói cho con biết tại sao lại muốn tìm đến cái chết hay không?”.

Tô thị run rẩy, cố gắng nói.

“Thanh Dung, con nói gì vậy? Tại sao ta lại phải tìm cái chết kia chứ?”.

“Vậy ý của mẫu thân là thầy thuốc đã phán đoán sai rồi hay sao? Người cố gắng chịu đau đớn, cố ý không muốn đi xem chẩn? Người nghĩ rằng con không cảm nhận được hay sao?”.

Tô thị sửng sốt một chút, không thể trả lời.

“Cho nên, người chính là ghét bỏ con cùng đệ đệ. Người tính nhường bước, để cho phụ thân cưới người mới, sau đó để người đó chung chăn gối với phu của người, chiếm đi danh phận chính thất, và có thể để họ giáo huấn hai đứa con của người hay sao?”.

Tô thị cuối cùng cũng trợn mắt há hốc mồm vì những lời nói của Lý Thanh Dung.

“Nương, nếu người thật sự không còn nữa thì tất cả những chuyện này sẽ xảy ra, hay là nương hi vọng sẽ xảy ra?”.

“Sao ta lại có ý nghĩ như vậy chứ?”.

Tô thị không chịu được liền mở miệng.

Lý Thanh Dung sờ sờ vào tay áo của nàng.

“Vậy tại sao người không chăm sóc thân thể của mình kia chứ?”.

“Dung nhi, mẫu thân thấy mình vô dụng”.

Tô thị vừa mở miệng, toàn bộ sức lực dường như đã cạn kiệt.

Lý Thanh Dung nắm chặt tay, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nói.

“Sao nương lại nghĩ như thế? Phụ thân còn chưa nghĩ tới chuyện đó, đều muốn đem chúng ta cùng theo đến Liễu Thành cơ mà?”.

Tô thị nghe như thế liền phì cười

“Đứa nhỏ này, sao có thể nói phụ thân ngươi như thế?”.

“Sự thật mà”.

“Không thể nói bậy”.

“Vậy tại sao nương lại cảm thấy mình vô dụng?”.

“Ta ở phía sau quản lý nội phủ, cũng có tiếp xúc với các phu nhân nội các, nhưng ta lại không giúp đỡ được gì cho phụ thân ngươi”.

Lý Thanh Dung ngước mắt lên.

“Nương, người đùa con à? Không phải tất cả những phụ nữ ở phủ sau đều vui mừng vì quang vinh của phu mình hay sao? Chỉ khi phu có địa vị, năng lực ở bên ngoài thì người mới có thể diện ở phủ sau, nương cũng có thể giúp phụ thân xây dựng mối quan hệ với các phủ khác kia mà?”.

“Nhưng...”.

“Vậy nói như vậy, nếu có một người phu nhân của chức quan nhỏ đến lấy lòng nương, nhờ nương giúp phu của nàng ấy được chức huyện lệnh, người sẽ làm như thế nào đây?”.

“Điều này sao có thể? Việc của huyện lệnh rất nhiều, không thể bừa được không thể dùng cửa sau như vậy”.

“Chính là vậy, việc bổ nhiệm quan viên cũng là kết quả của trò chơi giữa các bên, người không thể kiểm soát việc này, còn không thể giúp là chuyện bình thường mà. Nếu người thực sự có thể giúp đỡ, phụ thân cũng không thể nào đưa người đó lên huyện lệnh được”.

“Ngươi đang nói nhảm gì đấy?”.

“Vậy nương, tại sao lại cảm thấyy mình vô dụng?”.

Sắc mặt của Tô thị rốt cuộc cũng đã khá hơn, bà thở dài

“Bá phủ gửi Chung di nương đến đây, bà ấy cũng đang trên đường đấy đây, nói là ta không thể quản được phủ nên nhờ Chung di nương quản, chừng mấy ngày nữa sẽ tới”.

Cuối cùng cũng đã nói ra lời trong lòng của mình rồi.

Tô thị nói xong trên mặt biểu tình có chút ngượng ngùng, hiển nhiên cảm thấy mình không nên nói chuyện này với con gái cái gì cũng không hiểu của mình.

“Quên đi, ngươi dù sao cũng mới mười hai. Ta nói với ngươi được gì cơ chứ?”.

“Nương, con muốn hỏi người một câu. Người có phải được phụ thân ta cưới hỏi đàng hoàng là chính thê hay không?”.

“Đương nhiên”.

“Có phải ở Lý phủ này, nếu các phu nhân gia tộc muốn tiệc trà cùng nhau, cùng nói chuyện đều là chính thê tương giao?”.

“Đúng vậy”.

“Nếu bá phủ phái một Chung di nương đến, và bà ấy sẽ ra ngoài đi thưởng trà, cùng chuyện trò giao tiếp, thì người nghĩ như thế nào? Người đời người ta biết người bị bệnh để một di nương thấp bé đi, thì người ta sỉ nhục chúng ta như nào?”.

Sắc mặt Tô thị cuối cùng cũng sáng ngời.

“Ta, ta thật không nghĩ đến những điều này”.

“Nếu người thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì tự người dâng cái vị trí này cho người đó. Khi dì Chung đến, nói không chừng có thể vui mừng vì tự nhiên có chỗ cho bà ta ngồi vào. Vốn dĩ bà ấy chỉ là một người thấp hèn, đến đây lại có thể giáo huấn tất cả mọi người, người không thấy lợi cho bà ấy quá hay sao?”.

“Đứa nhỏ này, sao lại trở nên hiểu chuyện như thế?”.

Tô thị rốt cục nhịn không được ngượng ngùng cười.

Lý Thanh Dung nhún vai.

“Việc này người tự làm, nên phải tự suy xét”.

Tô thị suy nghĩ.

“Là nương suy nghĩ kém”.

Lý Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục nói.

Mẫu thân nàng là người tốt, chỉ là có chút tự ti, xuất thân là một thương hộ, buôn bán nhỏ, gả vào một gia đình quan chức nên từ khi sinh ra nàng đã cảm thấy mình thua kém người khác, nhưng nàng không ngờ, bá phủ lại là người như vậy, lúc đầu đều dựa vào mẫu thân nhập phủ , cả phủ đệ càng ngày sống khá giả lên giờ lại đối xử với người giúp mình như thế.

Chỉ bằng tá bạc này, dù xuất thân khác thường một chút cũng không sao, cũng không thua kém mọi người trong phủ.

Sau đó tiếng dạ dày của Tô thị...

Tô thị lại cảm thấy xấu hổ, che bụng.

“Xem ra ngủ lâu lắm rồi”.

“Nhà bếp đang chuẩn bị cháo, con sẽ nhờ Thúy Nhi mang đến”.

Khi nói chuyện, Lý Thanh Dung đi ra ngoài phân phó cho Thúy Nhi.

Thúy Nhi nghe thì kinh ngạc.

“Tiểu thư, này là người ăn hay là phu nhân dặn dò vậy?”.

“Đương nhiên là phu nhân chủ động kêu ta, ngươi hỏi làm gì?”.

“Phu nhân...sợ rằng chưa thể ăn được vì..”

Thúy Nhi nghe câu trả lời của Lý Thanh Dung càng tỏ ra kinh ngạc hơn, hiển nhiên là Tô thị chủ động đòi ăn.

Không phải là mấy lần trước phu nhân đều cự tuyệt không chịu ăn hay sao? Phu nhân thực sự đã chủ động muốn ăn, tiểu thư thật sự quá lợi hại rồi.

Trong lúc nhất thời, khôgn dám tùy ý làm việc nên phải hỏi lại tiểu thư.

Lý Thanh Dung nhìn Thúy Nhi đi lấy cháo liền quay vào phòng cùng Tô thị.

Ở nha môn.

Tô Khanh Dụ cuối cùng cũng hoàn thành việc mình đang làm, khi thấy Trương Bốn trở về, hắn thản nhiên hỏi Trương Bốn.

“Có phải không gặp được Minh Thế Lan không?”.