Chương 11: Mẫu thân được cứu rồi

Mã Lưu nghe nói như thế, vẻ mặt không khỏi vặn vẹo trong giây lát.

Lý Minh Hiền gặp Mã Lưu càng lo lắng hơn, thấy vẻ mặt của người đánh xe ngựa không vui, ông càng thêm khó chịu.

Thúy Nhi ở một bên mở miệng.

“Lão gia, trước đây tiểu thư đã tốn rất nhiều bạc để chữa bệnh cho phu nhân, bây giờ xảy ra chuyện như thế này. Phủ của chúng ta chỉ còn tiền để chuẩn bị lễ Tết không thể sử dụng nữa”.

“Nếu quà năm mới không tốt, được gửi trở về sợ rằng lão phu nhân sẽ tức giận”.

Lý Minh Hiền sắc mặt càng thêm khó chịu, trong lúc nhất thời nhịn không được muốn bài trừ việc cứu Lý Thanh Dung.

Lúc này, rèm xe mở ra.

“Ta đoán lão phu nhân không tức giận đâu, bởi vì chẳng phải tốn ngân lượng cho ta nữa đâu”.

Thúy Nhi nhìn thấy Lý Thanh Dung sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Tiểu thư, người đã trở lại, lễ vật năm nay đương nhiên không quan trọng bằng người”.

Lý Thanh Dung không để ý đến, chỉ nhìn về phía Lý Minh Hiền.

“Cha, con theo mời thầy thuốc Minh Thế Lan từ chỗ Tô đại nhân đã trở về”.

“A? Thiệt hay giả, Thanh Dung ngươi không phải bị Tô đại nhân dọa choáng váng sinh ra ảo giác ?”.

“Phốc”.

Dược đồng trong xe nghe những lời này, không nhịn được mà cười.

Lý Thanh Dung không có giải thích, chỉ trực tiếp đi ra xe ngựa, đồng thời vén màn xe ra.

“Thầy Minh, đã đến rồi”.

Trên đường đi, cô cố ý nói gì đó, nói người cô muốn Minh thầy thuốc xem chuẩn chính là mẫu thân của nàng. Tuy nhiên khi Minh Thế Lan hỏi Tô Khanh Dụ tại sao lại nhờ hắn chữa bệnh cho mẹ nàng thì nàng đã giải thích chính nàng đã nói cho Tô Khanh Dụ biết được vụ án tham nhũng ở Giang Nam, và mẫu thân là người biết được sổ sách cần thiết cho vụ án nên phải được cứu chữa.

Đợi Minh Thế Lan xuống xe ngựa.

“Đây là cha ta”.

Minh Thế Lan trên mặt tươi cười.

“Lý Huyện lệnh, chào”.

Lý Minh Hiền ảo tưởng rằng thái độ của thầy thuốc Minh đối với bản thân ông có vẻ đặc biệt tốt.

“Ngài thật sự là Minh thần y nổi tiếng ở kinh thành sao?.

Thúy Nhi kinh hãi.

“Ngài đối với lão gia chúng tôi thật tốt”.

“Ta chỉ tốt với nữ nhân đẹp mà thôi”.

Minh Thế Lan thuận miệng nói.

Lý Minh Hiền sửng sốt.

“Sư phụ, người không thể nói thẳng ra như vậy”

Dược đồng nhắc nhở Lý Minh Hiền.

“Như vậy nè, ta thấy được đôi mắt hiền từ của Lý Huyện lệnh nên ta không chối từ được”.

Lý Minh Hiền không khỏi nhìn về phía Lý Thanh Dung.

Lý Thanh Dung nhịn không được cười.

“Thầy Minh, mời theo ta vào gặp mẫu thân. Cha, ta đưa Minh thầy thuốc vào trước”.

Lý Minh Hiền vẫn còn hơi choáng váng và gật đầu theo bản năng tiềm thức.

Lý Thanh Dung chú ý đến biểu hiện của phụ thân, hiểu được ông ấy vẫn còn chút lo ngại, liền dẫn Minh thầy thuốc trực tiếp đi vào trong sân nhà Tần thầy thuốc, nơi mẹ nàng đang nghỉ ngơi.

Phụ thân nàng thật ra là một người tốt, nhưng phản ứng có hơi chậm một chút, sự ngu ngốc và hiếu thảo rất dễ bị người khác thao túng, đây chính là lý do khiến ông làm quan ngày càng kém đi, phụ thân nàng thật sự có năng lực.

Minh Thế Lan đi theo vào trong sân nhà, nhịn không được liếc nhìn Lý Thanh Dung.

“Nơi này có chút nhỏ”.

“Đây là nhà của thầy thuốc Tần không phải phủ đệ của ta đâu”.

“Ta còn tưởng rằng phủ huyện nhỏ như vậy chứ”.

Minh Thế Lan nhìn về phía tiểu viện.

Khóe miệng Lý Thanh Dung hơi nhếch lên, cũng không biết thân thế của Minh Thế Lan như thế nào, nhưng hắn ta rất tỉ mỉ về nơi ở của mình.

“Nhưng phủ đệ của ta cũng không to lắm, sợ Minh thầy thuốc nhìn thấy thì sẽ thất vọng. Nó không đẹp bằng nơi Minh thầy thuốc ở”.

Minh Thế Lan trong ánh mắt hiện lên ý cười.

“Đi, gặp mẫu thân ngươi xem bệnh đi”.

Lý Thanh Dung gật đầu.

Mãi đến lức này Lý Minh Hiền mới cảm nhận được Lý Thanh Dung đã mang Minh thầy thuốc trở về nhưng dù vậy trong lòng ông cũng có chút khó thể tin được, ông đã gặp được Tô đại nhân, thoạt nhìn rất lạnh lùng, không sắc thái, căn bản không thể nhờ vả để chữa bệnh như vậy được. Vậy thầy thuốc này liệu có phải?.

Hẳn là đích nữ nhà ông chắc phải may mắn lắm.

Nụ cười của Thúy Nhi trở nên khó khăn, cẩn thận đi theo suốt chặng đường.

Lý Thanh Dung dẫn thầy thuốc Minh đến chỗ Tô thị đang nghỉ ngơi.

Tần phu nhân thật sự rất tốt, lúc này bà vẫn đang giữ nhà khi nhìn thấy Lý Thanh Dung thật sự mời được người về trong thời gian ngắn như vật lại khiến bà vô cùng kinh ngac. Trong lòng lại nhìn thấy Lý Thanh Dung chỉ là một tiểu nữ thật đáng tiếc.

Lý Thanh Dung giới thiệu với Minh Thế Lan.

“Đây là nương của ta”.

Minh Thế Lan trực tiếp ngồi xuống xem chuẩn.

Vốn dĩ Lý Thanh Dung lo lắng Minh Thế Lan không đáng tin cậy, nhưng khi thấy hắn ngồi xuống bắt amchj cho mẫu thân, nàng phát hiện toàn bộ khí tức của hắn quả thực không bình thường, toát ra khí chất của một thần y.

Lý Thanh Dung thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhìn thấy Minh thầy thuốc xem chuẩn, suy nghĩ một chút nhanh chóng bước ra ngoài. Nhìn thấy Mã Lưu trong sân, nàng lấy ra một bạc nhỏ và vài đồng xu đưa cho Mã Lưu. Lý Thanh Dung kêu Mã Lưu đi ăn sáng, trên đường đến nhà Minh Thế Lan cũng chưa có ăn gì, và mua cả điểm tâm đến cho Minh Thế Lan và tiểu dược đồng.

Mã Lưu làm việc đáng tin cậy, chờ đợi suốt ngày, đợi suốt đêm vô cùng vất vả.

Mã Lưu chưa bao giừo nhìn thấy phần thưởng nào khác ngoài bạc, hắn lập tức vui mừng khôn xiết trực tiếp hứa sẽ hoàn thành công việc mà tiểu thư giao.

Thúy Nhi ở một bên nhịn không được.

“Tiểu thư, thật ra nô tì có thể giúp người được mà, nô tì nhất định sẽ làm cẩn thận hơn Mã Lưu”.

Lý Thanh Dung thậm chí chẳng thèm nhìn.

“Ngươi nên ở lại với phu nhân, phu nhân cần gì thì còn có ngươi bên cạnh”.

Lý Thanh Dung nói xong liền quay trở về phòng, lúc này thầy thuốc đã kiểm tra mạch cho mẫu thân nàng xong, còn đang nói chuyện với Tần thầy thuốc.

“Minh thầy thuốc, bệnh tình như thế nào, có thể có biện pháp?”.

Lý Thanh Dung nhanh chóng bước tới chỗ hai người.

“Việc điều trị kịp thời, cũng may nhờ châm cứu. Ta cũng sẽ viết đơn thuốc, uống đúng giờ, ba ngày sau sẽ thấy hiệu quả”.

Lý Thanh Dung nhìn về phía tần thầy thuốc.

Tần thầy thuốc nhanh chóng đi ra ngoài lấy bút và mực.

“Có thể khỏi hẳn?”.

“Nếu tỉnh lại, biết chăm sóc bản thân tốt thì không thành vấn đề. Nhưng nếu tiếp tục không chú ý cho dù là Đại la thần tiên cũng cứu không được người đã muốn chết”.

Lý Thanh Dung vui mừng không xiết, chân thành cảm kích.

“Cảm ơn Minh thầy thuốc”.

Nói xong Lý Thanh Dung không khỏi nhìn về phía Tô thị, đây chính là tin tốt nhất khi nàng trọng sinh trở lại, mẹ nàng đã được cứu.

“Minh thầy thuốc, khi nào mẹ tta mới tỉnh lại?”.

Mẫu thân nào từ khi đến chỗ của Tần thầy thuốc vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thế này đã là tốt lắm rồi, nếu không nhờ việc châm cứu thì có lẽ đã không xong rồi.

“Đây chỉ giảm đau được thôi, buổi chiều có thể tỉnh”.

Minh thầy thuốc rất cẩn thận trong lĩnh cực của mình, giải thích cặn kẽ những gì cần chú ý.

Tần thầy thuốc không khỏi hưng phấn khi nhìn thấy Minh Thế Lan dùng dược, lặng lẽ thảo luận y học.

Lý Thanh Dung nhìn thế không khỏi bật cười, mã Lưu quay lại liền bảo mọi người cùng nhau dùng điểm tâm sáng.

Minh Thế Lan đi ngang dọc đường nhìn mọi người bán đồ, cũng nhớ là mình chưa ăn, nhưng không ngờ chỉ với chi tiết nhỏ vậy mà Lý Thanh Dung cũng nhìn ra.

“Lý cô nương, lần sau Tô Khanh Dụ có phái người đến tìm ta, thì phải phái ngươi đấy. Ta sẽ xem chẩn cho hắn tốt hơn bình thường nếu có ngươi”.

“Hoặc là, hay kêu Tô Khanh Dụ phái ngươi đến hỗ trợ ta đi”.

“Sư phụ, Lý cô nương là thiên kim nhà Lý huyện lệnh”.

Dược đồng trợn mắt trắng, tên này đúng mê sắc đẹp mà, thật sự phải nhắc nhở hắn bao nhiêu lần nữa.

Lý Thanh Dung buồn cười, không có lần sau đâu. Tô Khanh Dụ sẽ không bao giờ phái nàng tìm Minh thầy thuốc xem chẩn đâu.

Sau khi ăn sáng xong Lý Thanh Dung ra lệnh cho Mã Lưu đưa thầy thuốc Minh trở về.

Sau khi mọi chuyện đã xong, Lý Thanh Dung cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy bầu trời trong xanh hơn.