Chương 15: Chúc ngủ ngon, yêu thầm giả

“Quả cầu pha lê lại là quà lưu niệm, chẳng lẽ là dụng cụ gì đó sao?” Số 11 xoa tay, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Số 4 phản bác số 11 không thương tiếc: “Dù là dụng cụ đi chăng nữa cũng phải sống sót mới có thể mang đi. Vừa rồi trưởng làng đã nói, chỉ khi rời làng mới có thể mang đi.”

Tân Trĩ Hạ bình thản, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên, không gian chết này lại có dụng cụ?

Số 1 thở dài trả lời: “Dù sao cũng coi như một sự an ủi nhỏ thôi, chỉ là không biết khi trò chơi kết thúc, có bao nhiêu quả cầu pha lê có thể được mang đi.”

Số 3 nhìn thấy không khí đột nhiên trở nên trầm lặng, bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình với mọi người: “Bây giờ quả cầu pha lê không quan trọng, những quy định sau đó có lẽ là bảo chúng ta không nên đến phía Bắc và vào đêm tối là không an toàn.”

Số 13 cầm chiếc ly cao chân lên kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó cầm dao nĩa bắt đầu cắt miếng bò trước mặt: “Việc đầu tiên không vấn đề gì, nhưng việc thứ hai thì chưa chắc, người tốt đi ra ngoài ban đêm sẽ không an toàn, nhưng có lẽ người sói thì không thành vấn đề. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi, món ăn này thật sự có thể ăn được không?”

“Chắc là không sao đâu, trò chơi này là Ma sói, không phải loại gϊếŧ người, hơn nữa NPC cũng rất vui vẻ khi tiếp đãi chúng ta. Cũng không biết phải ở đây bao lâu, sao có thể không ăn uống gì được?” Số 5 nói vậy, sau đó vẫn dùng dao nĩa cắt bò thành từng mảnh nhỏ.

Số 10 đồng ý nói: “Đúng vậy, không ăn không uống thì không bị người sói gϊếŧ cũng chết đói mất.”

“Cứ ăn đi, đừng để đói chết.” Số 2 thì ăn ngon lành mà không hề có e ngại.

Tân Trĩ Hạ liếc nhìn thức ăn trên bàn, thái độ thong dong cầm dao nĩa, chậm rãi cắt miếng bò, trong bụng lại đang quan sát phản ứng của những người khác sau khi ăn.

“Số 1, sao cậu không ăn? Sợ gì, nhìn tôi ăn nhiều thế này cơ mà.” Số 2 ngồi bên cạnh đã ăn gần hết, nhìn thấy món ăn trên bàn của số 1 không hề bị động đậy, ngạc nhiên hỏi.

Số 1 là một chàng trai hơi mập, chỉ có thể cười gượng, cầm lên dao dĩa: “Tôi đang suy nghĩ về luật chơi, hơi mất tập trung một chút.”

Số 2 gật đầu, tiếp tục vật lộn với miếng bò trước mặt.

Có lẽ số 1 là người khá thận trọng, sợ xảy ra chuyện không may.

Mặc dù không ít người có suy nghĩ giống số 1, nhưng hành động của họ lại giống Tân Trĩ Hạ, cũng chỉ là cắt miếng bò, lặng lẽ quan sát số 2, số 5, số 10, số 13 chứ không phải giống như số 1 - trực tiếp không động đũa.

Sau khi thấy bốn người đó ăn mà không có phản ứng gì, họ mới lặng lẽ ăn.

Trong bữa ăn, mọi người đều giữ im lặng, không nói không rằng.

Thậm chí số 2 ăn xong còn ợ một cái, khiến thiếu nữ số 10 đang thanh lịch lau miệng phải lườm nguýt.

Không đợi mọi người ăn xong, số 2 đã mở lời: “Tôi khá quen với trò chơi này. Trong phó bản này có vệ sĩ và phù thủy, lời khuyên của tôi là phù thủy đừng cứu người đêm đầu tiên, vì người sói có thể tự bạo để lừa lấy thuốc.”

“Sao? Anh còn quản cả việc của phù thủy à? Tôi cũng biết chơi trò chơi này, theo tôi nghĩ phù thủy nên cứu người, đừng quên còn có sói cái nữa, sói rất mạnh.

Hơn nữa cái vai "yêu thầm giả" được thêm vào bừa bãi, có quỷ mới biết họ yêu ai. Đêm đầu không dùng thuốc, người tốt sẽ chết, sau này anh lấy gì mà thắng?” Hầu như thiếu nữ số 10 đều trợn trắng mắt phản đối khi mỗi lần nghe số 2 nói.