Chương 1: Bắt đầu tôi tự sát

Gió nhẹ ấm áp, ánh nắng tươi sáng.

Tân Trĩ Hạ lười biếng tựa vào hàng rào trên sân thượng, quan sát thành phố náo nhiệt phồn hoa này.

Cô chống má gật đầu, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Rất tốt.”

Ngày hôm nay vô cùng thích hợp để nhảy lầu chúc mừng.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu tự sát.

Bốn năm trước bố mẹ qua đời, những người gọi là thân thích trong nhà lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm, vươn bàn tay tham lam ra ý đồ đẩy cô xuống vực sâu.

Nhưng không sao, cô cũng không có đức hạnh gì tốt.

Từ chối mưu đồ trợ giúp nhìn như thiện ý, lại giận dỗi dùng ngôn ngữ dịu dàng thật ra ẩn giấu tâm cơ.

Cô tuyệt tình tuyệt nghĩa lấy được di sản, cắt đứt quan hệ với những người gọi là thân thích.

Sảng khoái thì đúng là sảng khoái, nhưng lòng cũng phiền.

Thế giới này thật sự không thú vị, cô ngây ngốc sống qua ngày, phát hiện sở thích duy nhất lại chỉ có chơi trò chơi.

“Haizz. Không thú vị.” Tân Trĩ Hạ đứng thẳng người, lặng lẽ vượt qua lan can.

“Két.” Một tiếng đẩy cửa truyền đến.

Tân Trĩ Hạ nghe thấy tiếng động, trượt chân một cái.

Thân thể ngã ngửa ra ngoài lầu, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy lan can, sau khi ổn định thân thể thì thở phào nhẹ nhõm.

Kết cục muốn tự sát nhảy lầu hoàn mỹ này thiếu chút nữa biến thành thảm kịch nhân gian kinh hãi đến mức ngã xuống lầu.

Tân Trĩ Hạ nhíu mày nhìn về phía người khởi xướng.

Đập vào mắt là một người đàn ông mặc âu phục, chân đi giày da.

Người đàn ông nhìn thấy cô, vẻ mặt có chút giật mình.

Ngay sau đó, anh khôi phục thái độ bình thường, cực kỳ tao nhã bình tĩnh đẩy kính đi về phía cô.

“Lộp cộp lộp cộp.”

Âm thanh đi giày da có chút thanh thúy dễ nghe.

Cứ như vậy, người đàn ông đi tới nơi cách cô hai mét thì dừng bước.

Đây là khoảng cách an toàn nhất cho người lạ, bảo trì khoảng cách rất tốt.

“Ngài quấy rầy tôi nhảy lầu rồi, tiên sinh.” Tân Trĩ Hạ nhún vai.

Người đàn ông lễ phép mỉm cười: “Xin lỗi đã quấy rầy, cô có thể nhảy tiếp.”

Tân Trĩ Hạ trưng vẻ mặt “Ồ, anh thật là thú vị” nhìn về phía anh.

“Anh không cản tôi?”

Dù sao ngăn cản người khác nhảy lầu là thao tác cơ bản của mọi người.

Cho dù người nọ điên cuồng muốn nhảy lầu cũng vậy.

“Đều là người lớn, có thể tự mình lựa chọn.”

Người đàn ông lại nhìn bốn phía, bổ sung: “Huống hồ cô nhảy lầu ở nơi không người, nhất định là có quyết tâm muốn tự sát. Tôi chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi.”

Tân Trĩ Hạ giơ ngón tay cái lên, con người này thú vị đáng khen ngợi.

“Được, vậy tôi nhảy đây. Tiên sinh, ngài có thể tránh xa một chút, tôi sợ ngài có bóng ma tâm lý.”

“Có thể, chỉ là tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, nữ sĩ.”

Người đàn ông đối diện như đã lần mò ra cách câu thông với cô như thế nào.

Nói trắng ra, anh đang học cách nói chuyện của Tân Trĩ Hạ.

Tân Trĩ Hạ nhếch miệng cười: “Mời ngài nói.”

“Cô có thể thay tôi chịu chết không?”

“?”

Người đàn ông này không khỏi quá thú vị rồi đó, thú vị đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi rồi, được không?