Chương 9: Thứ gì mà rất quan trọng vậy?

"Phụ nữ nhà họ Hạ quả thật không xứng với anh Thiên Bách của tôi mà."

Chung Linh Hi khẽ ngẩng đầu lên, giọng điệu khıêυ khí©h.

"Khụ khụ, cô Hạ, hay là cô nói ít vài câu đi? Tôi thật sự không muốn có liên quan gì với cô, và tôi thực sự đến đây để mua quần áo chứ không phải theo dõi cô, quả thật là cô nghĩ nhiều rồi."

Diệp Thiên Bách cũng có vẻ có ý tốt, anh không phải là người dễ nổi giận.

"Reng..."

Đột nhiên, điện thoại trong tay Hạ Thanh Nguyệt reo lên, cô trực tiếp trả lời điện thoại.

"Có chuyện gì?"

Hạ Thanh Nguyệt hỏi.

"Thanh Nguyệt, hàng chục dự án hợp tác giữa gia tộc chúng ta và Tập đoàn Khải Sinh phát sinh vấn đề, gia tộc yêu cầu chúng ta đến nhà cũ ngay lập tức, không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại được, con lập tức trở về đi, chúng ta cùng qua đó."

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói lo lắng của Mã Quế Phương truyền đến.

"Cái gì? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Con sẽ trở về ngay."

Hạ Thanh Nguyệt vô cùng lo lắng cúp điện thoại.

"Hi vọng cô có thể tự giải quyết tốt!"

"Còn anh, Diệp Thiên Bách, sau này tôi không hy vọng lại đυ.ng trúng anh ở Giang Thành!"

Hạ Thanh Nguyệt nói vài lời với Diệp Thiên Bách và Chung Linh Hi, sau đó vội vàng rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên Bách cảm thấy bất đắc dĩ, trước kia Hạ Thanh Nguyệt chỉ là thờ ơ với anh, hiện tại xem ra còn có thêm oán hận.

Anh không hiểu, trước giờ anh không có đắc tội người phụ nữ này mà đúng không?

"Anh Thiên Bách, anh phải chịu đựng người phụ nữ này suốt ba năm à? Vất vả cho anh rồi."

Chung Linh Hi có chút đau lòng nói.

"Vẫn tốt, dù sao cũng không phải là vợ chồng thật sự, những chuyện này là do sư phụ tôi sắp xếp, tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại sắp xếp như vậy."

Diệp Thiên Bách cười khổ nói.

"Anh Thiên Bách, anh thấy bộ này thế nào, anh qua đó xem với em đi, ngoài bộ này ra còn mấy bộ nữa em cũng muốn mua cho anh."

Chung Linh Hi nắm lấy tay Diệp Thiên Bách, kéo anh tới một chỗ khác.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Chung Linh Hi, cả hai đã tiêu gần một trăm ngàn để mua quần áo, có thể nói là đã mua hết quần áo cho mấy năm tới.

Loại cảm giác có phụ nữ tiêu tiền cho mình thế này khiến Diệp Thiên Bách cảm thấy rất kỳ lạ.

"Này… đợi sau này có tiền tôi sẽ trả lại cho cô."

Ra khỏi trung tâm thương mại Star Mall, sau khi lên xe, Diệp Thiên Bách nói với Chung Linh Hi.

"Anh Thiên Bách nói gì vậy, chút tiền này có là gì đâu chứ? Mỗi tháng ông nội cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, một mình em hoàn toàn không tiêu hết, trong thẻ em còn rất nhiều nha."

Nghe vậy, Chung Linh Hi lắc đầu nói.

"Ừm… Nhà họ Chung của cô không thiếu tiền, nhưng một tên đàn ông trưởng thành như tôi lại đi tiêu tiền của con gái, luôn cảm thấy kỳ quái."

Diệp Thiên Bách có chút lúng túng nói.

"Thì có vấn đề gì chứ? Em rất vui khi có thể tiêu tiền vì anh Thiên Bách. Nếu có thể, em nguyện ý tiêu tiền vì anh Thiên Bách cả đời!"

Chung Linh Hi cười toe toét, thè lưỡi, có chút nghịch ngợm.

"Được rồi! Hay là chúng ta đừng ra ngoài ăn nữa, trở về tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho cô nhé." Diệp Thiên Bách đề nghị.

"Được, quá tốt, em vẫn chưa được nếm thử tài nấu ăn của anh Thiên Bách đâu, he he, thật mong chờ!"

Chung Linh Hi nghe vậy thì vui vẻ líu ríu như chim sơn ca.

"Đi thôi, trên đường trở về chúng ta ghé mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn."

Diệp Thiên Bách khởi động xe.

Khoảng một tiếng sau, Diệp Thiên Bách đỗ xe trước chung cư.

"Anh Thiên Bách, em chợt nhớ ra mình quên mua cho anh một thứ rất quan trọng. Bây giờ em sẽ ra ngoài mua, trong khu có một cửa hàng tiện lợi, anh cứ lên trước đi nha."

Sau khi xuống xe, Chung Linh Hi nói với Diệp Thiên Bách.

"Hả? Thứ gì mà rất quan trọng vậy?"

Diệp Thiên Bách nhìn Chung Linh Hi, hỏi.

"Anh không cần biết, đợi em mua về rồi anh sẽ biết thôi. Anh mau đi lên đi, em sẽ trở lại ngay."

Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi hơi đỏ lên, sau khi nhẹ nhàng đẩy Diệp Thiên Bách ra, cô liền bỏ chạy.

Chi tiết như vậy đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Thiên Bách.

"Mua cái gì mà bí mật như vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên rồi!"

Diệp Thiên Bách nhìn bóng lưng Chung Linh Hi rời đi, khẽ lẩm bẩm, nhưng vẫn đi lên lầu.