Chương 8: Cô ấy là em gái nuôi của tôi

Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Hạ Thanh Nguyệt.

"Diệp Thiên Bách, anh ở đây làm gì?"

Hạ Thanh Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên Bách liền vội vàng đi tới.

"Thật trùng hợp, tôi đến đây mua bộ quần áo!"

Diệp Thiên Bách cười nhạt.

"Mua quần áo? Anh có biết ở đây là đâu không? Một chiếc áo sơ mi ở đây đều có giá hai đến ba ngàn trở lên, sao anh mua nổi quần áo ở đây?"

Hạ Thanh Nguyệt nghe Diệp Thiên Bách nói vậy thì ánh mắt càng thêm khinh thường, trước kia cô chỉ cảm thấy người đàn ông này không có tiền đồ, không ngờ rằng lại còn thích khoác lác như vậy.

Trong ba năm ở nhà họ Hạ, ngoài việc làm việc nhà ra, Diệp Thiên Bách còn đi đến những nơi khác làm vài công việc lặt vặt để kiếm chút tiền tiêu vặt.

Nhưng với số tiền ít ỏi mà anh ta kiếm được đó tuyệt đối không thể mua nổi quần áo ở đây.

"Khụ… Cô Hạ, chúng ta đã ly hôn, tôi có mua nổi hay không nổi thì cũng không liên quan gì đến cô cả."

Diệp Thiên Bách ho nhẹ, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói.

"Diệp Thiên Bách, không cần phải giả vờ, tôi cũng không muốn vạch trần anh, anh theo dõi tôi đúng không?"

"Diệp Thiên Bách, để tôi nói cho anh biết, chúng ta đã ly hôn, đừng có bám theo tôi. Chuyện giữa chúng ta là tuyệt đối không có khả năng, tôi chướng mắt những người như anh, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới."

Lời nói của Hạ Thanh Nguyệt rất sắc bén.

"Tôi không có, cô nghĩ nhiều rồi."

Diệp Thiên Bách bất lực xòe tay, người phụ nữ này cảm thấy bản thân quá tốt rồi.

Đúng là cô xinh đẹp, nhưng anh cũng không có theo dõi cô.

"Anh không có? Diệp Thiên Bách, dám làm mà không dám nhận, anh còn được tính là đàn ông à?"

Hạ Thanh Nguyệt tức giận nói.

"Anh Thiên Bách, anh thấy bộ này thế nào? Em thấy anh sẽ rất đẹp trai khi mặc nó đó."

Lúc này, Chung Linh Hi vui vẻ trở lại với hai bộ quần áo.

Nhưng khi cô đến chỗ Diệp Thiên Bách, cô phát hiện trước mặt Diệp Thiên Bách có thêm một người phụ nữ.

"Ha ha, Diệp Thiên Bách, chẳng trách anh lại ký đơn ly hôn dễ dàng như vậy? Hóa ra chúng ta vẫn chưa ly hôn mà anh đã có phụ nữ bên ngoài rồi."

"Diệp Thiên Bách, nhìn không ra anh còn kiếm được đường lui thế này."

Hạ Thanh Nguyệt rõ ràng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Chung Linh Hi.

Cô gái này có nhan sắc ngang ngang với cô nhưng lại thắng về tuổi tác. Tuổi trẻ chính là vốn liếng của phụ nữ!

"Cô ấy… Cô ấy là em gái nuôi của tôi!"

Diệp Thiên Bách có chút câm nín, chỉ có thể nói như vậy.

Có điều khi Chung Linh Hi nghe Diệp Thiên Bách nói như vậy thì lại không vui.

"Em gái nuôi gì chứ? Rõ ràng là bạn gái! Không phải tối hôm qua anh đã nói người ta là bảo bối nhỏ duy nhất của anh sao? Còn muốn kết hôn với người ta, cùng nhau sinh thật nhiều em bé mà."

Chung Linh Hi nắm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách, bĩu môi, trông rất bất mãn với câu trả lời của Diệp Thiên Bách.

"Diệp Thiên Bách, tôi thật sự không nhìn ra, không thể tưởng tượng được anh lại tiến bộ như vậy đó!"

Hạ Thanh Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên Bách.

"Cô bé, tôi khuyên cô một câu, đừng để bị vài ba lời nói đường mật của đàn ông lừa gạt."

"Anh ta có thể qua lại với cô trước khi ly hôn thì sau này anh ta cũng có thể gian díu với những người phụ nữ khác."

Hạ Thanh Nguyệt khuyên bảo Chung Linh Hi, giống như có vẻ có ý tốt.

"Chuyện này không cần chị nhọc công lo lắng. Nếu tôi là đàn ông mà trong nhà có người phụ nữ lúc nào cũng trưng cái mặt mốc cau có khó chịu thì tôi còn ra ngoài tìm tận tám trăm cô nàng khác cơ."

Chung Linh Hi nghe vậy liền trưng ra bộ dáng không hề để tâm chút nào.

"Cô nói cái gì?"

Hạ Thanh Nguyệt nhướng mày, hiển nhiên là đã bị chọc giận.