Chương 9.1: Hiểu lầm cởi bỏ

Sau khi Giang Lệnh Hách tỉnh lại, Đỗ Tiểu Bảo liền dốc lòng chăm sóc, không qua mấy ngày Giang Lệnh Hách đã tốt lên rồi, hắn có thể xuống giường được.

Tuy rằng như thế, nhưng Giang Lệnh Hách vẫn không hài lòng, hắn có thể cảm nhận được Tiểu Bảo thích hắn, nhưng không biết vì cái gì, hắn cảm thấy giữa bọn họ có một tầng ngăn cách.

Hắn quyết định nói chuyện với Đỗ Tiểu Bảo một chút.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Giang Lệnh Hách nghiêng người thâm tình nhìn Đỗ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi.”

Đỗ Tiểu Bảo nghe vậy, thân thể cứng lại, mặt không dám tin nhìn Giang Lệnh Hách, lắp bắp hỏi: “Anh, anh nói cái gì? Anh…… Anh không phải đã có vị hôn thê rồi sao?”

Giang Lệnh Hách nghe vậy, có chút ngây ngốc, lúc nào mà hắn có vị hôn thê rồi?

“Bảo bối, vị hôn thê của anh còn không phải là em à.”

Đỗ Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn, tức giận ngập trời: “Anh đừng nói bậy nữa, vị hôn thê của anh còn không phải là hòn ngọc quý trên tay Lý gia tên gì mà heo heo.”

“Phốc ~ ha ha ha ~ bảo bối, cô ấy tên là Lý Tuyết Châu.”

Đỗ Tiểu Bảo ủy khuất nhấp miệng, xem đi, còn nói không có vị hôn thê.

Bất quá lời kế tiếp Giang Lệnh Hách nói ra, lại làm cậu kinh hãi.

Giang Lệnh Hách giải thích nói: “Lý Tuyết Châu không phải vị hôn thê của anh, mà là của là vị hôn thê của Giang Lâm Huân.”

Đỗ Tiểu Bảo ngốc luôn: “Giang Lâm Huân? Là ai?”

Giang Lệnh Hách: “Là em trai song sinh của anh.”

Đỗ Tiểu Bảo khϊếp sợ mở to hai mắt, cho nên đời trước là cậu hiểu lầm, người trên ảnh chụp căn bản không phải Giang Lệnh Hách.

Đỗ Tiểu Bảo bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng muốn xác nhận lại một lần nữa: “Cho nên, anh, anh không có vị hôn thê? Người đời trước đính hôn là em trai anh?”

Giang Lệnh Hách gật đầu: “Đúng vậy, là hắn.”

Đột nhiên Giang Lệnh Hách nhớ tới, Tiểu Bảo của hắn trước khi chết đột ngột một ngày giống như nổi điên, thì ra là bởi vì thấy được tin tức em hắn đính hôn, cho nên mới tức giận với hắn à?!

Giang Lệnh Hách cảm thấy mình quá oan, hắn từ khi gặp được Đỗ Tiểu Bảo, trong mắt căn bản không nhìn được những người khác.

“Tiểu Bảo, sao em có thể hiểu lầm tâm ý của anh đối với em cơ chứ, từ khi có em, nam hay nữ đều không vào được mắt anh đâu, anh mặc kệ, em bồi thường cho anh đi.”

Đỗ Tiểu Bảo tự biết mình đuối lý, mềm giọng hỏi: “Anh muốn như thế nào?”

Giang Lệnh Hách ái muội nói nhỏ vài câu ở bên tai Đỗ Tiểu Bảo.

Không nghĩ lời còn chưa dứt, Đỗ Tiểu Bảo liền lớn tiếng cự tuyệt.

“Em không muốn! Anh…… Anh anh không biết xấu hổ, nơi này là bệnh viện đó!”

Ánh mắt Giang Lệnh Hách bi thương nhìn Đỗ Tiểu Bảo, trầm mặc không nói.

Đỗ Tiểu Bảo nhìn hắn, cảm thấy như mình đã làm tội ác tày trời vậy.

Đỗ Tiểu Bảo: “Tuy…… Tuy rằng em hiểu lầm anh, nhưng mà nhưng mà đều là anh sai, ai kêu anh đời trước nhốt em lại, mà anh đã cứu em, chúng ta…… Chúng ta coi như huề nhau đi.”

Giang Lệnh Hách có chút bất đắc dĩ, hỏi cậu một vấn đề: “Tiểu Bảo, em thích anh không?”

Đỗ Tiểu Bảo nháy mắt mắc nghẹn, đây là muốn cậu nói như thế nào, vấn đề này sao có thể hỏi trắng ra như thế chứ, không biết cậu cũng sẽ thẹn thùng sao?

Đỗ Tiểu Bảo đem mặt chôn ở trong chăn, thật lâu không nói lời nào.

Đang lúc Giang Lệnh Hách cho rằng sẽ không nghe được đáp án, thì người trong chăn, đột nhiên nói “Ừ” một tiếng.

Giang Lệnh Hách trong lòng mất mát nháy mắt hiện ra ánh sáng, hắn được như ước nguyện rồi.

Giang Lệnh Hách kích động ôm người vào trong l*иg ngực, vẻ mặt vui sướиɠ: “Bảo bối, lặp lại lần nữa đi, bảo bối, nhanh nói cho chồng biết, em vừa mới nói thích anh đúng không?”

Đỗ Tiểu Bảo không nghĩ tới hắn phản ứng lớn như vậy, sợ hắn làm người bên ngoài nghe thấy, vội vàng che miệng hắn lại, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Anh nhỏ giọng chút đi, thích anh, thích anh, được rồi chứ.”

Giang Lệnh Hách thoải mái than nhẹ, mặt mày mang theo ý cười, cúi người hôn lên trán thiếu niên một cái.

“Bảo bối, thật tốt, tháng sau anh sẽ qua nhà em cầu hôn, anh đã gấp không chờ nổi muốn cưới em về nhà rồi.”

Đỗ Tiểu Bảo không cam lòng yếu thế: “Không được, muốn cưới cũng là em cưới anh.”

Giang Lệnh Hách phụ họa theo cậu nói: “Được được, chồng anh sẽ cưới anh.”

Đỗ Tiểu Bảo cạn lời mắt trợn trắng, thằng cha này chính là dùng tình yêu để chiếm tiện nghi của cậu mà

Hai người cởi bỏ hiểu lầm, khúc mắt Đỗ Tiểu Bảo cũng được hóa giải, cậu cảm thấy mình quá ngu ngốc, vì sao không tự mình hỏi Giang Lệnh Hách đi, mà tự một mình suy nghĩ lung tung, hai người ở chung hiểu nhau là điều thật sự rất quan trọng đó.