“Em tiếp tục lộ ra biểu tình khiến người khác muốn phạm tội thế này, đám sói này sẽ bộc lộ bản tính hết đấy.”
Tuy rằng Nhiêu Triết rất tự tin với sức quyến rũ của mình, nhưng sói hoang ở đây rất nhiều, anh sợ chỉ không cẩn thận một chút thì tiểu bạch thỏ bên cạnh sẽ bị bọn chúng ăn mất luôn.
Thượng Quan Nhu thu hồi tầm mắt, giận dữ trừng anh một cái: “Cũng không phải là em muốn đến đây.”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui khi Nhiêu Triết có thể mời cô làm bạn nhảy, đến tham dự bữa tiệc rượu này.
Bởi vì điều này chứng minh anh thật sự có tình cảm với cô.
Nhiêu Triết nói anh tìm được rất nhiều cảm giác quen thuộc từ cô, từ đó có thể thấy được, anh vẫn nhớ Thượng Quan Nhu mãi không quên, có lẽ anh thật sự có tình cảm với cô.
Xem ra, cô nên tìm một cơ hội để hỏi cho rõ, một khi đã hối hận như vậy, yêu “Thượng Quan Nhu” sâu sắc như thế, vì sao lúc trước lại đối xử với cô như vậy?
Nếu anh có thể cho cô một lý do thuyết phục, cô sẽ… sẽ thẳng thắn nói với anh chuyện cô mượn xác hoàn hồn.
cô không khỏi cao hứng khi nghĩ đến ý niệm muốn đùa dai, đến lúc đó anh nhất định sẽ rất kinh ngạc, hihi!
“Luôn miệng nói không muốn đến, sao còn trang điểm cho chính mình đẹp như vậy. Còn nữa, bộ dáng cười trộm của em rất giống một con mèo hư.”
cô bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, thừa dịp lúc anh chưa chuẩn bị, lấy gót giày nhọn giẫm xuống chân anh, thuận tay nhéo thắt lưng anh một cái nữa.
Mắt thấy trả thù thành công khiến Nhiêu Triết kêu ai ái, cô đắc ý đứng thẳng người, lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Nhiêu Triết cảm thấy mình khẳng định là người bị cuồng ngược, bằng không thì rõ ràng bị cô giẫm đau như thế, anh còn giống như thằng ngốc vui đến mở cờ trong bụng?
“Tiểu thư, xin đừng quên em là thục nữ, thục nữ không thể làm ra hành vi ngược đãi chồng như vậy được.”
Tai cô đỏ lên, chu miệng: “Ngược đãi anh đấy, thế nào? Có bản lĩnh anh tìm người khác tới làm bạn gái anh đi.”
“Người khác ở đâu ra?”
“Hoa danh bên ngoài của đại thiếu gia nhà họ Nhiêu anh, chỉ cần ngoắc ngón tay, mỹ nữ thành đàn còn không mặc cho anh sai phái sao?”
“Oan quá mà! Anh đã không gần nữ sắc rất nhiều năm rồi, nhưng nếu em ngoắc ngón tay với anh, anh cam đoan sẽ không chút do dự quỳ gối dưới váy của em.”
cô vừa tức giận vừa buồn cười, bóp bàn tay to của anh, hờn dỗi ném lại một câu: “Càng ngày càng không đứng đắn.”
cô nhấc váy bước đến khu đồ ăn. Nhiêu Triết nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, không biết thế nào, dường như lại thấy được Thượng Quan Nhu trước kia.
Kỷ Hinh Mi sau khi trang điểm, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở cao quý.
Anh tung hoành tình trường nhiều năm, vô cùng hiểu rõ phụ nữ, loại khí chất trên người Kỷ Hinh Mi này không có biện pháp giả mạo. Anh cảm thấy rất kỳ quái, một cô gái xuất thân bình thường sao lại cho anh cảm giác như một nữ vương? Mà loại cảm giác này, anh cũng chỉ thấy qua trên người Thượng Quan Nhu.
Có đôi khi anh cũng rất mê man, rõ ràng mình rất yêu Thượng Quan Nhu, nhưng Kỷ Hinh Mi này, hai người thật sự quá mức giống nhau, khiến anh không thể phân biệt rõ rốt cuộc ai là ai nữa.
Anh đang muốn cùng đi qua, nhưng lại bị chủ nhân của bữa tiệc ngăn lại, tránh không được phải khách sáo hàn huyên một lúc, nói chút chuyện làm ăn vụn vặt.
Thượng Quan Nhu nhàn nhã ngồi ở một góc, nhìn thân sĩ và thục nữ đi tới đi lui trong phòng tiệc. Có người quen, có người không quen, mỗi người đều như đang đeo một tấm mặt nạ ngụy trang, nhất định phải vì gia tộc, vì chuyện làm ăn, vì du͙© vọиɠ dối trá mà kết giao với người khác.
(*) Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
cô đột nhiên cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, ít nhất không cần phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, nhận đủ loại áp lực từ cha cô và người nhà, gượng ép mình đi xã giao nữa.
“cô chính là Kỷ Hinh Mi?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói có chút quen tai, lòng cô hơi chấn động, theo bản năng không muốn đối mặt với gương mặt kia.
Người đàn ông đang cầm ly rượu tươi cười đi tới ước chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao trung bình. Người này Thượng Quan Nhu rất quen thuộc, vì anh ta chính là Thượng Quan Thanh - anh trai khác mẹ của cô.
Đối với anh trai lớn hơn mình sáu tuổi này, cô luôn không có thiện cảm gì. Mẹ anh ta là một nữ hầu rượu (nhân viên tiếp rượu trong quán bar), thân phận không đủ cao quý, cho nên đời này coi như không có duyên phận bước vào cửa lớn của nhà Thượng Quan.
Mà anh ta được đón vào nhà Thượng Quan lúc sáu tuổi, từ nhỏ đã rất cay nghiệt với cô, cho nên trước đây mỗi lần thấy anh trai thích ức hϊếp mình này cô đều trốn rất xa.
Thượng Quan Nhu nâng ly rượu lễ phép gật đầu với Thượng Quan Thanh, vừa muốn không dấu vết rời khỏi người này, nhưng Thượng Quan Thanh lại cố ý chặn đường cô, trưng ra một nụ cười tự cho là anh tuấn.
“Kỷ tiểu thư đừng vội đi, lúc tiểu thư vừa vào cửa tôi đã chú ý tới cô rồi.” Anh ta vừa nói, vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nghe nói cô là nữ giúp việc của nhà họ Nhiêu, không ngờ Nhiêu Triết mắt luôn cao hơn đầu kia lần này lại đánh chủ ý lên cỏ gần hang, nhưng mà…”
Thượng Quan Thanh cười bỉ ổi: “cô thật sự rất có năng lực khiến người khác phạm tội.” Anh ta bày ra bộ dáng tự cho là soái: “nói đi, cậu ta ra bao nhiêu tiền bao cô? Tôi ra nhiều hơn cậu ta gấp đôi.” (soái: đẹp trai).
“Anh có ý gì?”
“Chậc! Đừng giả bộ nữa, loại người quê mùa xuất thân thấp hèn như cô, không phải đều ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc mà làʍ t̠ìиɦ nhân cho những kẻ có tiền sao?”
“Tôi rất vui lòng bao nuôi cô, giúp cô nhân lúc tuổi còn trẻ kiếm nhiều thêm chút tiền, đến khi lớn tuổi nhan sắc phai tàn cũng không phải lưu lạc đầu đường. Gia thế Nhiêu Triết tuy rằng không tệ, nhưng với hoa danh bên ngoài của mình, cậu ta sẽ không có nhiều kiên nhẫn với cô đâu.”
“Chờ cậu ta chơi đã, cô còn không phải sẽ rơi vào kết cục bị vứt bỏ sao, đến lúc đó muốn hối hận không kịp, không bằng sớm đi tìm chỗ dựa kế tiếp, nhà Thượng Quan chúng tôi… A…”
một nắm đấm bất ngờ vung tới, đánh Thượng Quan Thanh văng ra ngoài, làm bữa tiệc đang tốt lành thân thiện bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thượng Quan Thanh thấy người ra tay là Nhiêu Triết thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Cậu điên sao? Tôi là anh trai của tiểu Nhu!”
Nhiêu Triết một tay kéo Thượng Quan Thanh đang kinh sợ ra phía sau, sắc mặt âm trầm nheo hai mắt lại: “Cũng bởi vì anh là anh trai của Thượng Quan Nhu, tôi mới nể mặt cô ấy mà không ra tay tàn nhẫn với nhà Thượng Quan anh.”
“không ngờ anh lại dám ở nơi này công khai đùa giỡn người phụ nữ của tôi, Thượng Quan Thanh, có phải trước giờ tôi quá khách khí với anh rồi không?”
Đối phương biến sắc, không khách khí chỉ vào Thượng Quan Nhu: “Cậu luôn miệng nói quan tâm đến tiểu Nhu, vậy người phụ nữ này là cái gì?”
Nhiêu Triết lạnh lung cười, thuận thế ôm Thượng Quan Nhu bên cạnh vào lòng, bá đạo tuyên bố: “cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là Nhiêu phu nhân tương lai.”
Tin tức này làm mọi người rung động, khiến tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều hít một hơi lạnh.
Nhiêu phu nhân tương lai? Vậy Thượng Quan Nhu đã mất kia là gì? Lúc trước Uông Chỉ Lan lấy danh nghĩa vị hôn thê đến, lại coi là gì?
Xem ra, nội dung trên báo ngày mai sẽ rất đặc sắc.
Sáng sớm hôm sau, báo chí quả nhiên viết một bài báo dài về một màn trên tiệc rượu ngày hôm qua.
Tiêu đề vô cùng bắt mắt, kiểu chữ rất to: Tổng giám đốc Nhiêu thị cưng chiều một tình nhân giấu mặt mới, bản báo độc nhất vô nhị mở ra.
Nội dung đầu tiên là nói đến tình yêu oanh oanh liệt liệt của Nhiêu Triết và Thượng Quan Nhu, tiếp theo lại nhắc tới Uông Chỉ Lan đã lâu không xuất hiện không biết đang ở đâu.