Chương 2

Tôi cứ ngốc nghếch che ô cho cậu như vậy, che ô cho cả cô bạn mà cậu muốn che chở.

Hôm nay Tú đến rõ sớm. Cậu cố hoàn thiện xong bài vở thật nhanh, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay. Ngoài trời không mưa, nhưng những đám mây vẫn vây kín, không xám nhưng trắng đυ.c một màu. Lúc đó là khi chúng tôi đã xong việc cả, rời khỏi thư viện. Tú đột nhiên gãi đầu, hỏi tôi có thể cùng cậu đi tới khu hoạt động nhóm không, đội cổ vũ đang tập cho hoạt động sắp tới, cậu muốn tới để ủng hộ các bạn ấy một chút. Ôi dào, đi đâu chả được, là đi cùng cậu ấy cơ mà.

Tú xách kệ nệ hai túi nước giải khát cùng đồ ăn vặt, nhất quyết không để cho tôi xách giúp thứ gì, dù đường có hơi xa một tẹo. Chỗ hoạt động nhóm này rất chia làm từng tốp ngồi xung quanh nhau cùng thảo luận. Chỗ đông nhất, đội hoạt náo đang diễn tập, có vẻ là sắp xong rồi. Các bạn ấy đang tập một bài múa dân gian đương đại vói những động tác uyển chuyến, tay uốn dẻo, chân đá cao rồi đồng loạt di chuyển, kể một câu chuyện với ngôn ngữ hình thể, kết thúc bằng một màn độc vũ xoay vòng trên mũi chân. Tôi say sưa ngắm nhìn, rồi cũng thán phục vỗ tay rần rần.

Mọi người ai cũng thấm một, vừa thấy tôi và Tú đã reo lên: “A, Bí thư đem mạng sống của tớ tới kìa!”. Tôi nhanh tay cầm lấy túi, chia nước và thức ăn nhẹ cho các cô gái trong đội múa, cũng chợt nhìn thấy Tú đi về phía bạn nữ có màn độc vũ đẹp mắt vừa rồi, cẩn trọng đưa cho cô bạn chai nước cùng chiếc khăn lau. Tôi không thể ngăn mình nhìn ngắm cô bạn đang đón lấy. Thục sự xinh đẹp, phải công nhận là như thế, dù cho mái tóc hơi rối, mồ hôi đầm đìa bết cả đám tóc con trước gương mặt. Tim tôi nhói một cái, chỉ cầu cho những gì mình đang nghĩ là không đúng.

Khi cô bạn cùng tiến về phía tôi, Tú vui vẻ giới thiệu.

- Nhi, đây là Dương, bạn thực hành nói tiếng Anh và học với tớ mà tớ đã kể đấy. Còn Dương, đây là Nhi.

- Thế cậu ấy là gì của cậu? Là gì” - Tôi gần như hét lên trong đầu, nhưng chẳng thể nói ra mà mỉm cười rồi đưa phần thức ăn nhẹ cho cô bạn.

Rõ ràng, trong đáy mắt cậu, tôi đọc thấy sự dịu dàng.

***

Mọi người tập lại lần cuối, một số bạn có việc nên phải rời đi trước, đám đông dần tan, tiếng ồn ào cũng vãn. Lần này tôi không nhìn các cô gái nữa dù thật đáng để thưởng thức thành quả họ tập luyện. Tôi chỉ giả vờ nhìn đội múa, còn thục ra là nhìn Tú, rồi là nơi cậu ấy hướng mắt về. Tôi muốn khóc, cho nên lấy cớ đi vứt rác.

Tôi xách hai tay hai túi rác lớn, cả xách lẫn kéo lê đến thùng rác thật xa, tôi đoán là trông tôi rất nhỏ bé, lại còn buồn cười. Tôi tức hai bịch rác đến phát khóc, giận cả cái thùng rác đáng ghét tại sao lại ở quá xa, nước đã tràn đầy trong khóe mắt, làm tôi chẳng thấy đường đi nữa, khi mấy giọt nước rơi được hứng trọn rồi trôi chảy khỏi thấu lõm thì tôi mới có thể ném phịch hai bịch rác vào thùng. Tôi nhấc kính ra lau, lấy tay quạt quạt để khô mí mắt, loanh quanh chừng hai phút nữa để đảm bảo khi trở lại mắt không còn đỏ một cách vô duyên.

Tôi quay về chỗ cũ, trời vừa chớm mưa.

Sân tập chỉ còn lại Nhi và Tú, cô bạn vẫn còn đang tập. Tú bảo thấy tôi đi lâu nên Nhi tranh thủ tập, muốn đợi tôi rồi về chung, Vừa nói đến đó, tôi nghe thấy Nhi la lên một tiếng, không cẩn thận ngã ra sàn tập. Tú bật thẳng dậy, tôi cũng lao tới. Tôi thấy Tú hết sức đau lòng mà nhấc nhẹ cổ chân cô bạn lên xoa nắn. Nhi ngồi bất động, không thể nói, có lẽ vì đau quá.

Nhìn cổ chân cô bạn dường như sưng tấy lên, trời mỗi lúc mưa to, tôi bảo.

- Không ổn rồi, đưa Nhi đến trạm y tế thôi.

Nhi lắc đầu, nói muốn về nhà. Được, tớ đưa cậu về, Tú quyết định ngay rồi đeo ba lô của cậu sang trước ngực, bảo tôi cứ về trưóc. Tôi nhặt hộ túi của Nhi lên, mang giúp vào lưng cô bạn. Nhi chợt sững sờ.

- Ai lấy ô của tớ rồi.

Chúng tôi rơi vào một nốt trầm im lặng. Tôi biết được Tú đang thấy khó xử, thời gian còn sớm nhưng trời đã tối rồi. Ai sẽ là người ở lại, ai sẽ là người ướt mưa? Tôi đã chẳng kịp nghĩ, hoặc nghĩ rất nhanh, vội nói.

- Tớ sẽ che ô cho cả hai cậu.

Một chút ái ngại, nhưng rồi Tú cũng xốc Nhi lên trên lưng, chúng tôi đi vào màn mưa. Tôi đi theo họ, cố nhón chân một chút, với tay lên cao một chút, để ô che quá mái tóc của Nhi đang rơi trên vai Tú, để ô không bị cản mất tầm nhìn của cậu, mặc kệ đôi giày ướt nhẹp vì giẫm vào bao nhiêu vũng nước, lành lạnh thấm vào bàn chân.

***

Tôi đã bỏ cái ô đi rồi, đến cả mình cũng chẳng muốn tự cầm ô che cho mình nữa.

Về tới nhà, nước chảy tong tong từ người tôi xuống sàn, tay chân tôi lạnh băng, đến mức rửa tay vẫn còn thấy nước lạnh làm ấm ấm tay một chút. Tóc bết nước cần phải gội, người bốc mùi nước mưa, balo sau lưng cũng ướt, sách cũng ướt gáy, màn hình điện thoại đầy hơi ẩm. Tôi đưa tay quẹt đi rồi nhắn tin cho Brella.

“Rõ ràng là tớ có che ô mà người vẫn ướt hết cả. Cậu đoán xem là tại sao?”

Brella trả lời.

“Rõ ràng là tại cậu ngốc. ”