Chương 1

Tôi gặp cậu ấy, vào một ngày mưa.

Đó là một ngày mưa tầm tã, nhưng chẳng có ai ngạc nhiên cả, vì trời đã ủ mưa từ lâu lắm rồi. Mọi người đều lần lượt rời khỏi thư viện với chiếc ô của riêng mình, còn tôi cứ ngồi mãi rồi thơ thẩn nhìn từng giọt nước va vào cửa kính vội trôi xuống thành những vệt dài. Cho đến khi cô thủ thư nhắc nhở sắp đến giờ đóng cửa thư viện, tôi mới vội vàng gói ghém đồ bước ra.

Tôi cứ ngạc nhiên mãi, vì sao lại còn sót lại một người quên mang ô vào cái tiết trời dở hơi thế này cơ chứ? Vì sao lại đúng là cậu ấy đang ở trước mắt tôi mà không phải là khuất sau hành lang dài hun hút, hoặc phía bên kia giá sách cao ngất? Vì Cupid ngốc nghếch đã phát hiện ra và đang mỉm cười với tôi đấy ư? Vậy thì vì sao chiếc ô của tôi lại bé tí như vậy? Chỉ đủ cho một người...

Tôi cầm chặt chiếc ô gấp gọn trong tay, cho đến khi đám vải dưới mấy ngón tay trở nên nhăn nhúm cả. Bây giờ, là tôi nên tiến đến, hỏi cậu có muốn đi chung ô không, mặc dù nó hơi nhỏ một chút, nhưng nhìn mà xem, ngoài tôi thì giờ chẳng còn ai để che ô cho cậu nữa đâu đấy. Hay là tôi nên nấp đằng sau cái cột, ngắm nhìn cậu lâu hơn một chút, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội gần như vậy đâu... Thế mà tôi chưa kịp làm gì, chỉ đẩy nhẹ cái gọng kính mỏng lên, cậu đã giơ cái cặp lên cao, ào một cái ra ngoài hiên. Tôi cũng chẳng kịp nghĩ gì, vừa mở ô vừa lao vội ra theo cậu, trước đó hình như đã khẽ thốt lên. “Ớ”.

Rõ ràng là cậu chỉ sải có mấy bước rộng, vậy mà lúc tôi bắt kịp thì mình đã thở không ra hơi. Cậu ấy chợt ngừng lại, nhìn tôi rất ngạc nhiên, rồi lại nhìn lên cánh tay tôi đang giơ trên cao để cố đưa ô lên quá mái tóc cậu cho mưa thôi rắc từng hạt thấm xuống cả vai áo sơ mi trắng.

- Cậu, là ai nhỉ?

Cậu ấy đột nhiên nhoẻn cười một cái. Tự nhiên như có quả bóng lơ lửng trong đầu tôi, nổ cái “bụp”, vụn bóng tay toác ra, tan xác tứ phía như pháo hoa. Tôi là ai cơ chứ? Cậu ấy vẫn còn chưa biết tôi là ai cơ mà. Não bộ tôi xử lí phân tích biết bao nhiêu thứ với tốc độ kinh hoàng, cuối cùng tôi đã nói.

- Mưa to quá.

Tôi thấy nó không ăn rơ, vội nói tiếp.

- Ý tớ là mưa to quá, lúc nãy tớ thấy cậu ở hiên thư viện không có ô, cậu có muốn đi nhờ ô với tớ không. Tớ tên Dương, lớp Anh 5.2.

- À, lớp bên cạnh.

Thấy chưa, tôi đâu dại mà nói tớ ở bên cạnh lớp cậu, cách một cái cầu thang bộ, có thể cậu không biết tớ nhưng tớ thì biết đấy nhé, cậu tên là Tú, bí thư chi đoàn, ngày nào tớ cũng thấy cậu phía bên kia hành lang.

***

Tôi đã kể chuyện này cho cậu ấy, Brella. Thật ra tên tài khoản đầy đủ của cậu ấy là Umbrella, cùng với ảnh đại diện là một cái ô trong suốt, có những giọt mưa mập mạp bám lại, còn ảnh nền là một người cầm một chiếc ô vàng, giữa cơ man là giọt nước rơi tung tóe, làm ướt cả đôi Converse màu đỏ đang mang. Tôi đoán cậu là một người “cuồng” mùa mưa, thích dùng ô và cô độc. Vậy cho nên rất vô cớ, tôi đã bắt đầu cuộc trò chuyện trước, dù tài khoản của cậu và tôi không có lấy một người bạn chung. Kết quả, tôi đoán sai bét cả, chỉ có điều cuối cùng không bị cậu phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định. Đó là lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng tôi đăng nhập vào mạng wifì chung của hội trường học Triết để tìm kiếm bạn bè lân cận. Chà, giữa biển người, tôi đã có thêm một người bạn để chia sẻ, mà chưa bao giờ biết gì về nhau, chưa thấy cả mặt dù cho cái icon máy quay video call vẫn hiện lù lù ở góc màn hình.

Tôi đã kể cho Brella, ( gọi như thế thì đỡ quái hơn cái tên cậu ấy chọn nhỉ ), những chuyện đã xảy ra, cả những chuyện sau đó nữa. Rằng thì Tú đã biết tên tôi, chúng tôi cùng nhau học ở thư viện, còn cùng nhau đi về. Cậu ấy vẫn không mang ô, còn tôi đã đổi sang dùng một chiếc ô khác, trong suốt, dành cho hai người.

Brella lắng nghe tất cả, thi thoảng có nói mấy điều vô vị nhưng bao giờ cũng nghe, nghe hết và chưa bao giờ bảo tôi phiền, nói nhiều hay vớ vẩn. Càng chưa bao giờ quên nhắc tôi mang ô, mặc ấm một chút kẻo đi ra ngoài bị trúng gió, hoặc thở thấy ghét nên giáng cho một phát búa. Hừ.