Chương 50: Cái Nhìn Tốt Hơn Về Anh

Sở Ngạo Thiên cùng Tiểu Quỳ chơi đùa trong sân.

Lúc này có người gõ cửa.

"Ai đó?"

Sở Ngạo Thiên ôm lấy cháu gái, ra mở cửa.

Vương Tinh Thần hơi sững sờ nhìn thanh niên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện.

"Anh Hải Dương có nhà không?"

"Tìm Giang Hải Dương sao, anh ta nói đi bón phân rồi."

"Tinh Thần? Nào, vào trong ngồi đi."

Giang Hải Dương trong miệng hai người từ một bên đi tới.

Đi vào cửa.

Vương Tinh Thần liền lên tiếng.

"Anh, anh còn muốn xây nhà kính nữa không? Em nghe một người bạn nói anh ta đã vận chuyển một lô thép và màng đến một ngôi làng nào đó vài ngày trước. Hình như họ cũng đang xây dựng nhà kính."

"Thọ Quang?"

Vương Tinh Thần vỗ tay một cái.

"A, đúng, chính là chỗ này."

Giang Hải Dương gật đầu.

“Bạn của cậu có nói mấy thứ đó được vận chuyển từ đâu tới không?”

"Tỉnh An Phước."

"Anh muốn đi qua đó sao?"

"Để anh suy nghĩ lại, chị dâu cậu bên này không thể ở một mình."

Giang Hải Dương vỗ vỗ vai Vương Tinh Thần.

"Tinh Thần, hôm nay thật sự cám ơn cậu."

"Có gì đâu, anh, bằng không để em đi hỏi người bạn kia, nếu anh không tiện đi, em thay anh đi một chuyến."

"Đi, anh ta thuận tiện, có tôi ở nhà với chị ấy."

Sở Ngạo Thiên không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt hai người, trên mặt mang theo nụ cười.

Mau đi đi.

Anh không đi, tôi làm sao có thể mang chị cùng Tiểu Quỳ về thành phố.

Sở Ngạo Thiên đã ở nơi này được bốn ngày.

Mắt thấy kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc.

Một chút tiến triển cũng không có, mà bản thân lại muốn bị chinh phục đến nơi.

Sở Ngạo Thiên càng nghĩ càng tức mình.

Thật sự là không có tiền đồ!

Chết tiệt!

Không phải chỉ có mấy bữa cơm thôi sao, mình cũng sống hơn hai mươi mấy năm rồi.

Làm cứ như thể chưa được ăn bao giờ.

Bất quá,

Đúng là chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon đến vậy...

Khoảng thời gian này, trong đầu Sở Ngạo Thiên xuất hiện một ý nghĩ.

Chị mình không chịu rời đi, sẽ không là bởi vì bị đồ ăn lôi kéo đó chứ...

Lắc lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên Sở Ngạo Thiên cho Giang Hải Dương vẻ mặt dễ nhìn.

"Cứ đi đi. Mỗi ngày ở nhà có ích gì? Không phải đang nói kiếm tiền nuôi gia đình sao? Đừng lo lắng, có tôi ở nhà, tôi có thể không chăm sóc cho chị mình sao?"

Giang Hải Dương thấy cậu ta như thế, liền biết trong đầu cậu ta có tính toán gì đó.

Bất quá những lời cậu ta nói ngược lại là nói ra nổi lòng của mình.

Việc trồng nhà kính thực sự không thể trì hoãn được nữa.

Giao cho người khác anh cũng không yên tâm, chính mình nhất định phải tự đi một chuyến.

...

Ban đêm.

Sở Ngạo Thiên hiếm có cơ hội giúp Giang Hải Dương nhặt rau.

Giang Hải Dương cười cười.

Sau đó anh bắt đầu bàn bạc với vợ.

Sở Noãn cũng rất ủng hộ.

"Anh đi đi, em cùng Tiểu Quỳ ở nhà không có vấn đề gì đâu."

Sở Ngạo Thiên ngắt lời.

"Chị, chị quên còn có em sao."

Giang Hải Dương chán ghét liếc cậu ta một cái.

"Cậu? Thôi đi, cậu chỉ giỏi đốt bếp thôi. Đến lúc đó cô ấy còn phải nấu đồ ăn cho cậu ăn."

Sở Ngạo Thiên bởi vì lần trước đã hứa sẽ nấu cơm cho cô.

Lại sợ lần đầu thao tác không thuần thục.

Trong lúc Giang Dương Dương đi ra ngoài, cậu liền vào bếp chuẩn bị luyện tập trước một chút.

Ngay sau đó đổ quá nhiều dầu vào, gặp lửa lập tức bùng cháy.

Luống cuống tay chân đổ nước dập lửa.

Kết cục là ngoài tầm kiểm soát...

Sở Ngạo Thiên nghe như vậy có chút xấu hổ.

Nhưng vẫn ngẩng cao đầu.

"Không cần chị ấy nấu, đến lúc đó tôi đi ra tiệm cơm mua đồ ăn."

Sở Noãn không nói gì.

Mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Người ta thường nói đàn ông chưa vợ thì vẫn giống như một đứa trẻ.

Chính là nói em trai của mình, cậu hiện tại có thể chưa phát giác.

Mặc dù miệng không ngừng kêu la nói ghét Giang Hải Dương.

Nhưng hiện tại bọn họ ở chung, bầu không khí lại rất hòa hợp.

"Hải Dương, anh cứ đi đi mà."

"Được rồi."

Anh nói xong, sau đó quay đầu một mặt thận trọng nhìn về phía Sở Ngạo Thiên.

"Tôi chuyến này vừa đi vừa về chắc phải mất hơn ba ngày, mấy ngày này cậu ở nhà phải chiếu cố vợ con tôi thật tốt."

Sở Ngạo Thiên gật đầu.

Lời cam kết giữa hai người đàn ông với nhau.

Ăn cơm.

Sở Ngạo Thiên lại một lần nữa ăn quá no.

Sờ tới cái bụng ưỡn ra của mình.

Lại thầm mắng một tiếng.

Đột nhiên, cậu giống như là nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi.

"Anh tới tỉnh An Phước làm gì?"

"Mua sắm đồ đạt cho nhà kính, cậu không phải nghe thấy rồi sao?"

Giang Hải Dương khó chịu nhìn cậu ta đang kinh ngạc mà rống lớn.

"Anh? Anh muốn trồng trọt trong nhà kính??"

Sở Ngạo Thiên choáng váng.

"Anh có tiền? Anh biết làm nhà kính tốn đến bao nhiêu tiền không? Nói mua liền mua."

Sở Noãn còn tưởng rằng Sở Ngạo Thiên muốn hỏi gì.

Nghe cậu nói câu này, liền bật cười.

Giang Hải Dương cũng không nói nên lời với cậu em vợ này.

Không có tầm nhìn gì cả.

"Hàng ngày cậu ăn cơm với cái gì?"

Sở Ngạo Thiên vẻ mặt bối rối.

"Thịt?"

Một ngày ba bữa thịt, ăn sướиɠ như tiên.

"Hôm qua cậu còn cưỡi xe đạp của tôi đi hóng mát?"

Khóe miệng Sở Ngạo Thiên vặn vẹo.

Này quỷ hẹp hòi, làm như xe đạp của anh ta quý lắm.

Chạm vào chút cũng không được?

Giang Hải Dương thấy tiểu tử này đầu óc chậm chạp, cũng không muốn cùng cậu ta tiếp tục nói nhảm.

"Nếu không có tiền, sao lại có lương tâm như vậy, còn mỗi ngày đều nướng thịt cho cậu ăn, không cho cậu ăn rau dại chính là tốt lắm rồi."

Sở Ngạo Thiên muốn phản bác.

"Còn chiếc kia xe đạp, nó mắc tiền lắm đó."

Sở Ngạo Thiên một mình nói xong, tự trợn mắt.

"Trời, anh sao có tiền mua xe đạp? Sẽ không phải trộm được chứ..."

"Ba~!"

Lời còn chưa nói xong.

Liền bị Sở Noãn bên cạnh vố cho một cái vào đầu.

"Đó là của anh rể em mua."

Sở Noãn đột nhiên cảm thấy.

Nhà mình cho em trai đi học quả thực tốn công vô ích, cậu sao có thể ngốc như vậy.

"Anh rể em có tiền."

Sở Ngạo Thiên không tin, nhếch miệng.

Có thể có bao nhiêu tiền?

Cậu cũng biết về nhà kính.

Từ lâu ở thành phố H đã có nhiều chỗ bán rau trong nhà kính.

Vì nhiều loại rau trái mùa nên giá thành đắt đỏ.

Hương vị quả thực ngon hơn bên ngoài trồng, thỉnh thoảng mẹ Sở cũng mua một ít về nấu.

"Làm nhà kính trồng trọt cũng không hề rẻ, chí ít cũng phải mấy chục triệu."

Không phải là có thịt ăn, có xe đạp đi.

Trong tay còn có thể có hơn mấy chục triệu?

Nếu có tiền, thì sao không ở trên thành phố mướn nhà ở, chạy xuống nơi xa xôi này làm gì.

"Anh rể em có."

??

"Chị, chị hẳn là bị anh ta làm cho mê muội..."

Giang Hải Dương thu hồi bát đĩa, quyết định không dông dài với tiểu tử này nữa.

Anh lát nữa sẽ đi ướp dưa leo, để làm dưa chua.

Đến lúc anh đi, vợ ở nhà có thể có ăn.

Chờ Giang Hải Dương đã chuẩn bị xong hết thảy đồ đạc cho ngày mai.

Ra khỏi bếp, liền nhìn thấy Sở Ngạo Thiên đang ngồi ở ngưỡng cửa.

Đây là đang chờ mình?

"Ê..."

"Cái gì?"

Nghĩ đến những gì chị gái vừa nói, Giang Hải Dương không chỉ kiếm được mấy triệu một tháng.

Mà tất cả số tiền còn đưa chị giữ.

Sở Ngạo Thiên có rất nhiều điều muốn hỏi Giang Hải Dương.

Tỉ như.

Liệu anh có tiếp tục ở lại ngôi làng này không?

Hay là mang chị về thành phố...

Đúng.

Nhiều ngày ở đây.

Cậu mặc dù không muốn thừa nhận.

Nhưng nhìn cách Giang Hải Dương cùng chị mình ở chung.

Bọn họ thật sự đang rất hạnh phúc.

Lý do kiên quyết phản đối của mình cũng chỉ là.

Anh ta không có tiền, không ó năng lực cho chị mình cuộc sống tốt.

Giờ biết được tin này, những dây dứt lúc trước lập tức không còn.

Được rồi.

Sở Ngạo Thiên thật sâu nhìn Giang Hải Dương, sau đó xoay người đi về phía phòng.

“Đừng tưởng rằng chỉ trong vài ngày, tôi có thể thay đổi hoàn toàn cách nhìn của mình về anh.”

"Anh! Anh vẫn còn trong thời gian khảo hạch của tôi, sẽ như vậy cả đời! Chỉ cần có một ngày anh không tốt với chị của tôi và Tiểu Quỳ, tôi lập tức mang bọn họ đi."

Nói xong, đóng sầm cửa lại.

Giang Hải Dương nở nụ cười.

"Tiểu tử thúi này."