Chương 51: Tới Quán Ăn Cũng Gặp Rắc Rối

Sở Noãn thức dậy từ sáng sớm.

Hôm nay là ngày Giang Hải Dương lên đường.

Rõ ràng tối hôm qua còn nói rất hay.

Nhưng lúc này Sở Noãn lại nhìn chồng đang mặc quần áo với vẻ mặt không nỡ.

Hơn một tháng qua, Giang Hải Dương đã cưng chiều mình đến hư rồi.

Anh ấy chỉ đi vỏn vẹn ba ngày thôi.

Sở Noãn vừa nghĩ tới, nước mắt lại bắt đầu trào ra.

Giang Hải Dương quay người, nhìn thấy vợ đang ngồi trên giường nước mắt giàn giụa, lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Anh bước tới ôm lấy cô.

"Sao em lại khóc nữa, bé khóc nhè? Nếu em không nỡ xa anh như vậy, vậy anh sẽ không..."

Sở Noãn đẩy ngực anh.

Hít một hơi thật sâu.

"Anh đừng bận tâm, lông mi rụng vào mắt nên em mới rơi nước mắt thôi."

Giang Hải Dương buồn cười với cái cớ ngây thơ này của vợ, nhưng cũng không muốn vạch trần.

"Đều tại lông mi này không hiểu chuyện, để anh thổi cho em được không?"

"Ừm!"

Giọng nói mềm mại mang chút uất ức vang lên.

Giang Hải Dương nhẹ nhàng thổi vào mắt cô.

Sau khi hai vợ chồng vuốt ve an ủi nhau một hồi.

Giang Hải Dương ôm lấy con gái vẫn còn đang ngủ say, hôn lên mặt cô bé hai cái.

Sở Noãn tiễn anh một đường ra đến cửa.

Nhìn bóng dáng anh càng ngày càng nhỏ đến khi biến mất, mới quay người vào phòng.

...

Giang Hải Dương không bạc đãi chính mình mà đặt ghế giường nằm trên xe lửa.

Một đường ngủ mê man đến gần tám tiếng đồng hồ.

Phát thanh thông báo đến trạm.

Giang Hải Dương bước xuống, trước hết tìm nhà nghỉ để ở lại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh mới đi vào không gian.

Nông nghiệp rau quả cùng gà, vịt và ngỗng bên trong sớm đã bị anh ra lệnh trao đổi qua nhiều lần.

Khoảng cách so với 30 triệu tiền thuế cũng không còn xa.

Giang Hải Dương nhìn vào các sản phẩm trong không gian mà phấn khích hồi lâu.

Đây đều là những công nghệ mới cải tiến mà ở thế kỷ 21 anh cũng chưa từng được thấy.

Bất kỳ nghiên cứu nào, đều là phát triển của công nghệ trong nhiều năm.

Đến An Phước.

Giang Hải Dương mang sâm tam thất và các dược liệu khác đến hiệu thuốc để đổi lấy tiền.

Sẳn tiện một công đôi việc.

Từ hiệu thuốc đi ra, sắc trời cũng đã muộn.

Giang Hải Dương chọn một quán ăn nhỏ, ít người hơn, không cần xếp hàng, ăn xong bữa tối còn quay về nghỉ ngơi.

Sáng mai sẽ đi đến chỗ bán vật liệu nhà kính, sau đó lại đi chợ bán đồ.

Kêu một phần cá chiên và thịt lợn xào măng chua.

Có lẽ do anh đã ăn quen hương vị thịt lấy từ không gian, nên ăn thịt này thấy không ngon.

Giang Hải Dương cắn một miếng, rồi xử lý hết bát cơm.

Lúc này.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đầu bếp bước ra.

Liền thấy trên bàn chỗ anh ngồi còn nguyên đĩa thịt.

Anh ta có vẻ không vui.

Đập tay xuống bàn.

"Anh bạn, món thịt này không hợp khẩu vị của cậu sao?"

Giang Hải Dương đang định rời đi thì sửng sốt.

Người đầu bếp khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Giang Hải Dương thì có chút mất kiên nhẫn.

Anh ta chỉ vào đĩa thịt trước mặt.

"Tại sao cậu không ăn nó."

Giang Hải Dương im lặng.

Mình là người mua, không hợp khẩu vị nên không ăn thì cũng là điều rất bình thường.

Mặc dù trong thời đại này thì có hơi lãng phí.

Nhưng Giang Hải Dương không phải kiểu người sẽ làm khó chính mình.

Mặt anh nghiêm túc.

"Không hợp khẩu vị."

Sắc mặt người đầu bếp kia tối xuống.

"Là không hợp chỗ nào?"

"Có thể là do khẩu vị riêng của tôi, tôi thấy nêm nếm quá ngọt."

Nhưng người đầu bếp dường như không chấp nhận lời giải thích này.

"Cậu thì biết cái gì, món thịt lợn xào măng chua gia truyền ở An Phước từ lâu đã nấu như vậy."

Giang Hải Dương khó chịu.

Mình là khách hàng tới dùng cơm, không phải tới để nghe người khác giáo huấn.

"Đại Ngưu, Đại Ngưu, cậu không ở trong bếp chạy ra đây làm cái gì."

Lúc này, một ông già mặc áo đầu bếp từ bên trong chạy ra.

Liền lôi kéo cánh tay của anh ta.

"Đi, mau cùng ta trở vào, sao lại chạy đến quấy rối khách hàng nữa."

"Sư phụ, tôi không có, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến khách hàng thôi."

Anh ta vừa nhìn thấy lão đầu bếp bước ra, giọng nói ngay lập tức trở nên ủy khuất.

Lão đầu bếp nhìn thấy Giang Hải Dương liền vội vàng nhận lỗi.

"A, thực xin lỗi, đệ tử của ta có chút nóng tính, đã quấy rầy cậu."

Giang Hải Dương lắc đầu.

Cuối cùng cũng hiểu tại sao các quán ăn xung quanh khu vực này lại đông đúc đến mức phải xếp hàng dài.

Nhưng hầu như không ai đến quán ăn nhỏ này.

Nghe giọng điệu của lão đầu bếp, người đàn ông này có vẻ hay thường xuyên chấn vấn khách hàng về món ăn của họ.

Giang Hải Dương mặc dù trọng sinh từ thời đại sau trở về.

Nhưng tự nhận mình cũng không phải là thánh nhân.

Tất cả sự tốt tính và kiên nhẫn của anh chỉ được dành cho vợ và con gái.

Vô duyên vô cớ bị đối xử như vậy chẳng vì lý do gì.

Mà người nói cũng không xin lỗi anh.

Để một ông già tới xin lỗi đã muốn bỏ qua sao?

Người đàn ông thấy sư phụ mình nói chuyện khiêm nhường như vậy, mà Giang Hải Dương vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng.

Liền nổi nóng.

"Mày làm thái độ gì."

Giang Hải Dương cười.

"Tôi thái độ gì? Người làm sai là ai, thì người đó nói xin lỗi tôi."

"Tôi nghe liền biết, anh là không chỉ một lần kiếm chuyện với khách hàng phải không? Anh đối với tài nấu nướng của mình có vẻ rất tự tin, làm nghề này là làm dâu trăm họ, một người không vừa ý mà anh đã nổi hoả rồi?"

Giang Hải Dương nhìn anh ta trợn tròn mắt, nắm chặt nắm đấm, mà bật cười.

"Hôm nay ngay tại đây tôi nói cho anh biết, anh nấu ăn còn không bằng một góc của tôi."

"Mày dám lặp lại lần nữa!"

"Ê, Đại Ngưu, cậu làm gì thế."

Lão đầu bếp liều mạng lôi kéo Đại Ngưu.

"Tới đây! Có bản lĩnh thì bước tới, tên nhóc này!"

"Sợ gì!"