Sở Ngạo Thiên cả đêm ngủ không ngon.
Từ sáng sớm đã thức dậy.
Bữa tối hôm qua ăn ít, hiện tại đói đến bụng cồn cào.
Bản thân cũng là một người lớn ở trong nhà.
Chị lại đang mang thai.
Sở Ngạo Thiên chưa từng vào bếp hôm nay quyết định sẽ nấu cháo cho chị mình ăn.
Vốn nghĩ đơn giản là cho gạo, nước vào rồi đun nhỏ lửa.
Kết quả khi đã đứng trước bếp lò.
Sở Ngạo Thiên mới cảm thấy lo lắng.
Bất quá là người nói được làm được.
Cố gắng nhóm lửa, bắt nồi lên nấu cháo.
Một loạt thao tác đã khiến cậu một thân mồ hôi.
Đúng là bếp ga ở nhà mình tiện lợi hơn nhiều.
Ý niệm muốn rước chị về nhà lại nổi lên.
Trong lúc đợi cháo chín, Sở Ngạo Thiên nhìn thấy hai con mèo con chó ngoài sân.
Liền thích thú.
Múc vào thau cơm của bọn chúng mỗi đứa một ít.
"Nhanh ăn đi."
"Gâu!"
Đại Hắc ngọ nguậy đầu, đồng thời bày ra vẻ ghét bỏ.
Bọn tôi là động vật ăn thịt, không ăn thứ này, cảm ơn nhiều!
Tiểu Bạch trực tiếp xoay người, lăn mình thành một quả bóng, cũng không thèm nhìn cậu ta.
Sở Ngạo Thiên lắc đầu, không để ý đến bọn nó nữa.
Quay trở lại bếp, chuẩn bị kêu chị dậy thử tay nghề của mình.
Đây là lần đầu tiên cậu tự tay nấu ăn đấy.
Đến cửa phòng, lại cảm thấy có chút lỗ mãng.
Thôi, vẫn là chờ chị ấy tỉnh dậy đi.
Vừa định quay người rời đi...
"Anh nhẹ chút, đau a..."
Sở Ngạo Thiên dừng lại bước chân.
Mặt bắt chợt đỏ bừng.
Giữa ban ngày, chị trong bụng còn có bảo bảo...
Anh ta, Giang Hải Dương làm sao dám!
Vừa tức vừa thấy xấu hổ.
Nổi giận đùng đùng, một mình tự ăn một bát cháo lớn.
Ngồi ở nhà chính, nghĩ lát nữa Giang Hải Dương đi ra phải giáo huấn anh ta thế nào.
...
Giang Hải Dương vẻ mặt đau lòng.
"Trưa hôm qua bị chuột rút sao không nói với anh."
Sở Noãn đau đến toát mồ hôi lạnh.
Tay nhỏ nắm lấy quần áo Giang Hải Dương, cắn chặt môi.
"Anh nhẹ một chút, tối qua em quên mất, ôi ô..."
Hai tay Giang Hải Dương không ngừng di chuyển ở bắp chân của cô.
"Không sao, sẽ hết ngay thôi."
Sở Noãn dần dần thả lỏng dưới sự xoa bóp của anh.
Cô ngồi trên giường, ngắm người đàn ông đang chăm chú bóp chân cho mình.
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Giang Hải Dương cảm giác được bắp chân nhỏ căng cứng dần dần thả lỏng dưới lòng bàn tay.
Anh ngẩng đầu chuẩn bị nhắc nhở vợ lần nữa, sau này không được phép giấu, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói với anh.
Anh vừa mới mở miệng, lời còn chưa kịp nói ra.
Liền bị đôi môi hồng phấn nộn chặn miệng.
Sở Noãn đánh lén thành công, ngượng ngùng xuống giường muốn bỏ chạy.
Còn chưa bước được hai bước, đã bị Giang Hải Dương kéo vào lòng.
Sau đó...
Không giống như trước đó chuồn chuồn lướt qua.
Răng môi quấn lấy nhau, nhiệt tình như lửa.
Thẳng cho đến khi người trong ngực thân thể mềm nhũn như nước.
Giang Hải Dương hít sâu một hơi, rốt cục mới khống chế được mình.
Hai người ngồi dậy.
Quay người chuẩn bị đánh thức con gái.
Liền phát hiện cô bé không biết đã dậy từ lúc nào.
Chỉ là một mực không phát ra động tĩnh mà thôi.
Cặp mắt to màu nho nhìn chằm chằm hai người.
Thấy cha mẹ nhìn lại mình.
Tiểu Quỳ liền cười khúc khích.
"Cha ơi! Mẹ ơi! Ôm nào ~ "
Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô con gái nhỏ.
Giang Hải Dương và Sở Noãn nhìn nhau.
Giang Hải Dương!"
"Ôi ~ "
...
Một nhà ba người rửa mặt rồi đi đến nhà chính.
Liền bắt gặp Sở Ngạo Thiên một mặt nghiêm túc ngồi đó, trên bàn còn có một nồi cháo nóng hổi.
"Ngạo Thiên, em nấu cháo?"
Sở Noãn biết người em trai này của mình, ở nhà chưa bao giờ vào bếp.
Hôm nay nấu được cháo, cô thật sự rất bất ngờ.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Sở Ngạo Thiên thả lỏng, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo.
"Chỉ là nấu cháo thôi, có gì khó? Hôm nay lần đầu tiên em làm liền thành công."
"Ngạo Thiên thật lợi hại, chị thật quá may mắn khi có người em trai này."
Sở Ngạo Thiên lập tức đứng lên múc thêm cháo vào bát của cô.
"Tiểu Quỳ, ăn cháo cậu nấu có ngon không?"
Tiểu Quỳ nhìn thoáng qua mẹ, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào cha mình.
Sở Ngạo Thiên nhìn thấy lập tức phát bực, lớn tiếng nói.
"Thế nào, tôi nói chuyện với Tiểu Quỳ còn phải đợi anh phê chuẩn?"
Giang Hải Dương bất lực, "Không có, tôi có nói gì đâu."
Ôm Tiểu Quỳ vào lòng, Sở Ngạo Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đó mình muốn nói.
"Giang Hải Dương! Anh còn biết xấu hổ hay không?!"
Giang Hải Dương dừng lại việc múc cháo, nhìn về phía gương mặt giận dữ của cậu ta.
Tiểu tử này lại nổi điên.
Giang Hải Dương đột nhiên rất hối hận với chủ ý giữ cậu ta ở lại đây của mình.
Thật muốn đem cậu ta đóng gói ném trở về.
"Ngạo Thiên, em nói chuyện với chồng chị kiểu gì thế."
Sở Noãn lên tiếng.
Không phải vừa rồi còn rất tốt sao, như thế nào đột nhiên lại bắt đầu kiếm chuyện.
Sở Ngạo Thiên liếc nhìn chị.
Sau đó liền phát hiện môi chị mình giống như bị con gì đó đốt qua.
Có chút sưng tấy.
Vừa định quan tâm hỏi han.
Đột nhiên được khai sáng.
Cái này... Khẳng định là cái tên lưu manh kia không biết tiết chế!
"Anh không biết chị tôi đang mang thai sao? Mới sáng sớm liền, liền..."
Giang Hải Dương một mặt không hiểu.
Vợ anh có thai, là chồng, sao anh có thể không biết...
"Liền cái gì?"
Sở Ngạo Thiên tức giận đến khó thở, bật thốt ra.
"Làm cái chuyện kia!"
Lời này vừa nói ra, chiếc bát bị rơi vỡ thành từng mảnh.
"Anh không biết tiết chế sao? Chị tôi lúc này mới mang thai mấy tháng, Tiểu Quỳ vẫn còn ở trong phòng, anh đây là không biết xấu hổ."
Sắc mặt Giang Hải Dương có chút u ám.
"Giáo dục cậu học được đã đi đâu hết rồi? Sáng sớm đã nghe lén người khác."
Sở Ngạo Thiên vốn đang khí thế.
Bị anh nói lời này đột nhiên có chút xìu xuống.
"Tôi, tôi là muốn kêu chị ấy dậy ăn cháo..."
Giang Hải Dương cảm thấy mình không cho tiểu tử thúi này một bài học, sợ là cậu ta lại muốn lên đầu mình ngồi.
Giọng điệu lạnh lùng, răn dạy không chút lưu tình nào.
“Đây không phải lý do để cậu nghe lén. Hơn nữa, tôi và chị gái cậu là vợ chồng, chúng tôi làm chuyện gì cũng chưa tới phiên cậu lo."
"Cậu không gọi tôi là anh rể, tôi không ngại, nhưng tôi là anh rể của cậu đã là một điều chắc chắn. Chúng tôi được pháp luật bảo vệ, có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng."
Sở Ngạo Thiên cúi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
Mình quả thật không nên nói ra.
Anh ta nói không sai.
Bọn họ không có ly hôn, chỉ có mình là không thừa nhận...
Sở Noãn cũng có chút tức giận.
Không riêng gì việc em trai nghe lén, mấu chốt vẫn là cậu không rõ nguyên do đã kết tội chồng mình.
"Ngạo Thiên, chị không biết em nghe được cái gì, Hải Dương là giúp chị xoa bóp chân, chị..."
"Không cần cùng cậu ta giải thích loại chuyện này, cậu ta đã là người lớn, đủ biết hết rồi."
Giang Hải Dương ngắt lời Sở Noãn.
Sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn cháo.
"Ăn, ăn đi mà ~"
Tiểu Quỳ không biết người lớn đang tranh luận chuyện gì.
Chỉ biết cái bụng nhỏ của cô bé còn chưa no, tại sao mọi người còn chưa đút cho cô bé ăn.
Sở Ngạo Thiên nhìn cháu gái nhỏ đáng yêu trong ngực mình.
Tâm trạng nặng nề cũng dịu đi.
Một buổi ăn sáng trong yên lặng.
Sở Ngạo Thiên cũng muốn mở miệng nói với Giang Hải Dương và chị mình lời xin lỗi.
Nhưng mỗi lần đến miệng, cậu vẫn không thể nói ra.
Hết sức rối rắm.
Giang Hải Dương húp cháo xong, nhận lấy cái bát không từ vợ.
Dọn dẹp chuẩn bị cầm vào nhà bếp rửa.
Ngay lúc đứng lên.
"Cháo nấu không tệ."
Nói xong, anh bước ra ngoài.
Sở Ngạo Thiên nghe được câu này, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhìn bóng lưng Giang Hải Dương.
Mình không nghe lầm chứ?
Anh ta đang nói cháo mình nấu ngon sao?
Sở Noãn nhìn bộ dạng ngốc lăng của em trai, liền nhịn không được bật cười.
"Làm gì ngơ ra vậy? Anh rể khen cháo em nấu ngon, chị cũng thấy ngon. Không ngờ em cũng được việc như vậy."
Sở Ngạo Thiên kiêu ngạo.
Khóe miệng nhếch lên mấy lần nhưng cố gắng nhịn xuống.
Dẫn đến trên mặt có chút run rẩy.
Ngoài miệng tự hào nói.
"Hời, chị cũng không nhìn xem đây là ai. Đừng nói nấu cháo, nấu cơm em còn làm được nữa là."
"Vậy chị chờ ăn bữa cơm đầu tiên của em đó."
Sở Ngạo Thiên vô thức trả lời.
"Đơn giản thôi, không thành vấn đề."
Chờ lấy lại tinh thần, cậu mới nhận ra mình vừa đáp ứng cái gì.
Trong lòng nhất thời ảo não.
Cứu với!
Đi nấu cơm?
Đó giờ có làm đâu mà biết...