Chương 48: Em Ruột Em, Anh Làm Sao Dám Đánh Trả?

"Này, sao lại ngủ trong hầm phân vậy? Thật là gặp quỷ mà."

Người đàn ông vừa nói vừa kéo Trịnh Tiêu Chính từ thùng phân ra.

Chỉ thấy hắn toàn thân trên dưới đều dính đầy nước bẩn.

"Này là kiếm chuyện với ai mà bị đánh tới mức như đầu heo như vậy, quá thế cái thân thời này rồi."

“Này, chàng trai trẻ, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mau lên…”

Trịnh Tiêu Chính bị đánh thức.

Đôi mắt híp cố gắng mở ra.

"Mau đưa... Đưa tôi tới bệnh viện..."

Vừa dứt lời, ngoẹo đầu xuống liền hôn mê bất tỉnh.

Trong nhà.

Sau khi Giang Hải Dương liên tục xác nhận vợ không sao, mới đi vào bếp nấu cơm.

Tiểu Quỳ còn nhỏ lại bị dọa sợ, liền được Sở Noãn đưa vào phòng dỗ ngủ.

"Chị, chị thật sự lại có con với tên khốn? Sao chị có thể ngu ngốc như vậy? Chị đã quên hết rồi sao..."

Sở Noãn ngắt lời cậu.

"Ngạo Thiên, em không hiểu. Hải Dương lần này đã thực sự thay đổi rồi. Bây giờ anh ấy không chỉ gánh trên vai trách nhiệm với gia đình nhỏ của bọn chị mà còn đối xử với Tiểu Quỳ và chị rất tốt, chị thực sự đang rất hạnh phúc."

Sở Ngạo Thiên không quan tâm Giang Hải Dương có thay đổi hay không.

Cho dù có thay đổi thì sao?

Cậu chỉ thấy.

Chị phải sống ở cái nơi nông thôn xa xôi này chính là một việc rất uất ức.

Khổ thì khổ một mình đi, sao phải bắt chị của mình chịu chung.

“Chị, cho dù anh ta có thay đổi thì anh ta với tư cách là một sinh viên đại học, lại sống ở ngôi làng nhỏ này có thể có tương lai không?”

“Đến lúc Tiểu Quỳ đi học, liệu nền giáo dục và giáo viên ở đây có thể so sánh được với thành phố không? Hơn nữa, bây giờ chị lại có thêm một đứa con, liệu có đủ khả năng nộp phạt không? Hay là muốn đi ăn trộm ăn cướp để sống đây?"

Sở Ngạo Thiên biết tính tình của chị gái mình.

Cậu thực sự muốn chị phá bỏ đứa bé này.

Nhưng nếu nói ra, cậu có thể chưa kịp dỗ được chị đã bị đuổi ra khỏi cửa luôn rồi.

Sở Ngạo Thiên nghĩ đến việc bắt đầu từ đứa bé, khuyên chị nên đặt tình hình tổng thể lên hàng đầu.

Quay về nhà với mình là lựa chọn tốt nhất cho cả chị ấy và con.

“Chị à, chị về với em đi, sẽ tốt cho chị và mấy đứa nhỏ. Cho dù chị không muốn phá thai, em và mẹ cũng sẽ tìm một nơi cho chị trốn. Chờ đứa bé chào đời, gia đình chúng ta mới có thể chi trả được.”

Vẻ mặt Sở Noãn bình tĩnh.

Trước đây cô cũng đã nghĩ đến những lo lắng của em trai mình.

Nhưng cô tin vào chồng mình.

Anh sẽ giữ đúng lời hứa.

"Ngạo Thiên, cha sẽ không cho chị giữ đứa bé trong bụng đâu."

Giọng cô kiên quyết.

"Cho nên, chị sẽ không cùng em trở về, em nếu còn muốn khuyên chị, thì không cần ở đây nữa."

Vẻ mặt Sở Ngạo Thiên không dám tin.

"Chị, chị thế mà muốn đuổi em."

Thật sự trong lòng Sở Noãn cũng không nỡ.

Một bên là chồng mình, một bên là em trai ruột mình.

Khóe miệng anh bị thương, cô không mở miệng hỏi liền biết là bị em trai đánh.

Giang Hải Dương bưng đồ ăn đến.

"Vợ, để em ấy ở lại đi."

Hai chị em nghe anh nói như vậy, đều kinh ngạc nhìn qua anh.

Giang Hải Dương trầm giọng nói với Sở Ngạo Thiên.

"Cậu có định kiến với anh, anh biết, trước đây anh đúng thật là một tên khốn, phản bội lòng tin của mọi người."

"Cứ ở lại đi, để tận mắt chứng kiến xem chị cậu có thật sự hạnh phúc không."

"Hải Dương..."

Giang Hải Dương cười với cô, "Hôm nay hơi trễ, chúng ta ăn cơm trước đi."

Sở Ngạo Thiên rơi vào trầm tư mà ăn bữa cơm này.

Trong lòng đang nghĩ tới biểu hiện của Giang Hải Dương hôm nay.

Có vẻ như anh ta đã khác...

Có vẻ trưởng thành hơn?

Nhưng vẫn với dáng vẻ là muốn người khác tin tưởng đó...

Hừ!

Năm đó tên khốn này cũng lừa mình theo cách tương tự như vậy.

Sở Ngạo Thiên âm thầm cố gắng giữ chủ kiến của mình.

Nhà chị mình mình ở, còn cần anh ta cho phép sao?

Chị cũng có thể bị cái miệng hùng hồn của anh ta lừa.

Cậu phải tự mình nhìn kỹ, để xem anh ta có thật sự đã thay đổi không.

Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn phải mang cho bằng được chị và Tiểu Quỳ trở về thành phố.

Sở Ngạo Thiên lúc này hoàn toàn không ý thức được.

Ngay khi cậu cố ý quan sát nhất cử nhất động của Giang Hải Dương.

Thành kiến của cậu trước đây đối với anh đã được nới lỏng rất nhiều.

...

Sở Ngạo Thiên nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong lòng còn đang nghĩ tới cái tên Trịnh Tiêu Chính kia ban ngày giả vờ quân tử.

Tràn ngập ảo não cùng hối hận.

Chính mình mang theo con sói này tới, kém chút đã hại đến chị.

Quên mất nói lời xin lỗi với chị.

Nghĩ đến đây, cậu lập tức ngồi dậy.

Bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng Sở Noãn.

...

"Vợ, nhẹ tay chút, anh đau."

Giang Hải Dương nhe răng trợn mắt, bày ra bộ dạng đau đến cực điểm.

Sở Noãn một tay cầm bông gòn tẩm cồn.

Sau khi khử trùng khóe miệng bị nứt nẻ, lại thoa lên lớp kem dưỡng.

Lạnh lùng liếc nhìn anh.

"Còn biết đau? Em thấy anh đánh nhau rất nhanh nhẹn mà, sao lại để bị đánh thành như này?"

Giang Hải Dương đầy uất ức.

"Còn không phải tại em trai thân yêu của em sao? Vừa nhìn thấy liền đấm anh một cái, anh làm sao dám đánh trả?"

Sở Noãn tức giận nhìn anh.

Giang Hải Dương lúc trước ở trường có học võ.

Tốc độ ra tay của thằng em trai mọt sách kia của mình, anh sao có thể không tránh được?

"Anh sao không tránh? Em không tin anh còn không thể tránh được cú đấm này."

Giang Hải Dương bất đắc dĩ nói.

"Ngạo Thiên đang giận anh, nó lại là em ruột của em, nó trút giận lên người anh cũng đúng. Trước đây anh thật sự chẳng ra gì..."

Sở Noãn lập tức đau lòng.

Cô biết, người đàn ông này thật ra đều là vì mình.

"Anh không cần phải làm như vậy, để Ngạo Thiên ở lại chứng kiến những việc này, em tin tưởng anh là đủ rồi, không cần..."

Giang Hải Dương đặt ngón tay lên môi cô.

"Không sao đâu, hai chị em đã lâu không gặp, để nó ở lại chơi cùng em vài ngày cũng được."

Sở Noãn cảm động, mắt đỏ hoe nhào vào lòng anh.

"Hải Dương."

"Hử?"

"Chồng ~ "

"Sao vậy vợ?"

"Em rất hạnh phúc."

Giang Hải Dương đưa tay ôm thật chặt người phụ nữ nhỏ bé của mình trong lòng.

"Anh cũng hạnh phúc."

Sở Noãn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Em yêu anh."

"Anh yêu em nhiều hơn."

Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu.

Khoảng cách giữa cả hai chậm rãi thu hẹp lại.

Cửa phòng.

Sở Ngạo Thiên đến đúng lúc hai người nhắc đến cậu.

Lúc đầu nghe Giang Hải Dương nói đứng yên để mình đánh, cậu tức giận đến gần như mất bình tĩnh.

Lẽ ra lúc đó anh không được trói tôi, mà phải để tôi đánh anh!

Chỉ một cú đấm, đã chạy đến chỗ chị mình giả bộ đáng thương.

Ngay lúc cậu đang bực tức muốn xông thẳng vào vạch trần.

Cuộc trò chuyện tiếp theo giữa hai người lại khiến cậu bình tĩnh lại.

Quên đi, không thèm tính toán với anh ta.