Chương 5: Bá tổng bị nội thương

“Tình trạng này của anh kéo dài bao lâu rồi?”

“...”

Trong phòng khám, bác sĩ khoa tâm thần ân cần thân thiết hỏi thăm sức khỏe Kỳ đại thiếu.

“Anh nói tiếng lòng, cụ thể là nội dung gì?”

“Anh nghe được tiếng lòng của ai?”

Kỳ Xán môi mỏng khẽ nhếch, rồi lại khép vào.

Hắn nhìn bác sĩ tô tô vẽ vẽ trên hồ sơ bệnh án, cuối cùng dần dần mặt không biểu tình.

Y học hiện đại chỉ sợ không cứu được hắn.

Bạch Lễ Diên hiểu tâm lý đề phòng của hắn rất cao, thế nên mười phần chuyên nghiệp khuyên hắn, “Không sao đâu Kỳ đại thiếu, chúng tôi sẽ làm một số kiểm tra cơ bản!"

Sau đó Kỳ Xán nhìn hắn yêu cầu chụp ảnh não, CT đầu, thang sức khỏe tâm thần, thậm chí cả quy trình xét nghiệm máu.

“…” Hắn thật sự không có bệnh.



Bên ngoài.

Thời Thính xuất ra vật liệu độc thoại nội tâm phong phú của cô – mọi lúc mọi nơi, gia tăng tâm lý sinh động.

Hôm qua Thời Thính vẫn chưa đọc xong bộ ‘Anh chàng tổng tài vì yêu mà biến thành sói’ đã chìm vào mộng đẹp, mặc dù một giấc lên tinh thần rất tốt, nhưng mới chỉ tăng được mấy trăm câu, hiện tại vẫn dừng ở 3 vạn.

Chẳng qua Thời Thính đã đếm đại khái, một quyển bá đạo tổng tài khoảng mấy chục vạn chữ có tầm 4-5 vạn câu, chỉ cần đọc thầm xong một quyển có thể đột phá cửa ải 10 vạn.

Thế là Thời Thính ngồi trên băng ghế ngoài hành lang lặng lẽ đọc sách.

“Cô chính là người đó?” Một giọng nói không chút khách khí đột nhiên vang lên.

Thời Thính ngẩng đầu, thấy một cô gái với mái tóc xoăn dừng lại trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Bạch Bảo Nguyên là người có tiếng trong giới nhà giàu, sau lễ đính hôn Thời Tinh Tinh nói người chị được tìm về trên núi của cô ta rất lạnh lùng, có lẽ do biết cả nhà cảm thấy có lỗi với chị ta nên rất thù địch với em gái, ở nhà không nói chuyện với cô ta một câu.

Với lại mặc dù từ núi xuống nhưng rất biết làm dáng, giả bộ lạnh lùng ưu nhã nên mới được Kỳ đại thiếu chọn làm đối tượng liên hôn. Từ đây càng hơn người một bậc, không để cô em gái ruột vào trong mắt.

Nhân duyên của Thời Tinh Tinh trong giới trước giờ cũng rất tốt, Thời gia thông gia với Kỳ thị nên nước lên thì thuyền lên, không ít người vây quanh Thời Tinh Tinh bênh vực kẻ yếu, hai ngày nay đều gièm pha sau lưng Thời Thính.

Không ngờ Bạch Bảo Nguyên đến bệnh viện của anh trai thì đυ.ng phải cô, nhìn thấy cô ở trong bệnh viện tâm thần còn đang đọc sách giả làm người trí thức, đột nhiên bĩu môi, "Đừng giả bộ có được không hả, bro?"

“?” Thời Thính hơi đoán được đây chính là cô em gái nổi loạn được bác sĩ Bạch nhắc đến, nên cho cô xem giao diện đọc của mình:

–[Ai có thể đoán được vị CEO cao cao tại thượng, người khuấy đảo mạch máu kinh tế toàn cầu, giờ phút này lại đỏ ngầu hai mắt ép cô vào tường, “Tôi rất sẵn sàng vì yêu mà trở thành người sói, tôi sẵn sàng vì em mà điên cuồng hủy diệt thế giới này thì thế nào!]

Bạch Bảo Nguyên: "??"

Bạch Bảo Nguyên vụиɠ ŧяộʍ nhớ kỹ tên sách, một bên lúng túng nghĩ tình huống hình như không giống với những gì Thời Tinh Tinh nói, người ta cũng không giả vờ cao nhã mà!

Cô ấy xấu hổ làm vài động tác lòe loẹt, “Đây là Nguyên Bảo aka Chiến binh sói trắng, bác sĩ trong kia là anh em tốt của tôi. Cái đó, Thời Tinh Tinh nói cô không bao giờ để ý đến người khác, đây là sự thật sao?"

Bây giờ Thời Thính mới hiểu được nguyên nhân vừa rồi cô nàng không khách khí với mình, xem ra nhờ nỗ lực hạ thấp của em gái mà hình tượng xã giao của cô không mấy tốt đẹp, trách không được trong cốt truyện tất cả mọi người có ác ý với cô.

Nhưng mà nghĩ lại thì theo quỹ đạo ban đầu, cô luôn luôn buồn bực ở trang viên Kỳ gia, vì tự ti không muốn bị coi là người câm, thậm chí còn không dám quay về nhà bà nuôi, sợ bà biết cô trở về liền bị câm, sợ bà lo lắng cuộc sống của cô không tốt. Cuối cùng cả đời không bạn bè, tự bế cô độc, còn bị người đàn ông thần kinh trả thù chết!

Bây giờ Thời Thính đã có tự tin, cũng có cơ hội giao tiếp với người khác một cách bình thường.

Thế là cô thập phần thản nhiên đưa tay, chỉ ngón trỏ vào người đối diện, sau đó tạo thành nắm đấm bằng cả hai tay và giơ ngón cái lên trên: Xin chào.

Bạch Bảo Nguyên bỗng nhiên sửng sốt: "Đây là thủ thế gì vậy? Thật ngầu!"

Có nhiều cử chỉ khác nhau giữa các rapper để đại diện cho hãng đĩa và chính họ, nhưng cô chưa bao giờ thấy một cử chỉ mới lạ như vậy trước đây!

Thời Thính không ngờ người khác sẽ phản ứng như vậy, cô chỉ vào mình, sau đó duỗi thẳng một tay di chuyển trái phải, sau đó rút ngón trỏ ra đưa ngang miệng, biểu thị mình không thể nói chuyện.

Bạch Bảo Nguyên chợt nhận ra: Mình ngốc quá!

– Thời Tinh Tinh chết tiệt, người ta bị bệnh câm mà?!

Bạch Bảo Nguyên nhận ra mình đã làm một chuyện nửa đêm nghĩ đến cũng có thể khiến cô tự tát vào mặt, vội vàng muốn vãn hồi.

“Tôi, cái đó, tôi sẽ giúp cô mắng lại!”

Thời Thính muốn nói không cần, Bạch Bảo Nguyên đã vung tay lên: "Không sao, miệng tôi dơ lắm."

Cô ấy mở nhóm Wechat trong giới, trực tiếp gửi tin nhắn, "Thời Tinh Tinh con mẹ nó cô xayesdujxxd"

Bạch Bảo Nguyên rất hiểu chuyện không nói việc Thời Thính bị câm ra, tốc độ vừa nhanh vừa mượt, mắng người như rap, chợt đem đến cho Thời Thính ý tưởng mới để tăng tốc tiếng lòng.

Rap rất tốt, rap nói được nhiều.

Bên kia, Thời Tinh Tinh đang cân nhắc cho người chị câm của mình một cảnh tượng công khai hoành tráng, tiện tay ấn mở tin nhắn thoại, vội vàng không kịp chuẩn bị run một cái: Tại sao cô ta lại mắng mình?!

Thời Thính nhìn Bạch Bảo Nguyên kích động phun tung tóe, không những học được càng nhiều từ ngữ, ánh mắt cũng dần dần chuyển động.

Quá tùy tiện.

Thật hâm mộ!

Muốn nói cái gì liền nói cái đó, đối phương đều có thể nghe thấy.

Cô mắng Kỳ Xán trong lòng nhiều như vậy, hắn cũng nghe không thấy!!

Người câm nhỏ đau khổ nhắm mắt.



"Vậy, những giọng nói anh nghe thấy chủ yếu là chửi bới và mắng mỏ?"

Trong phòng khám, bác sĩ Bạch đưa ra phán đoán sơ bộ về tình trạng của Kỳ đại thiếu.

Trước đây từng có trường hợp tương tự. Một số bệnh rối loạn tâm thần khiến họ nghe thấy lời nói, chửi bới hoặc tiếng ra lệnh, không có sự kí©h thí©ɧ từ bên ngoài vẫn nghe thấy những âm thanh tiêu cực, điều này cũng không hy hữu.

Kỳ Xán trầm mặc phút chốc.

–[Nói đến ngọn nguồn, tất cả là do tên Kỳ Xán thần kinh đáng chết!]

–[Người khác tranh giành hắn thì có liên quan gì đến mình? Đều là tại tên điên này biến mình thành bia đỡ đạn, đồ cức chó ngu ngốc này!]

"..." Kỳ Xán ngồi dựa vào ghế massage của bệnh nhân, xanh mặt siết chặt nắm đấm.

Giọng nói hắn nghe được quả thực ngôn từ rất kịch liệt.

Ngay từ câu đầu tiên đã là thông tin tiêu cực về đầu độc. Từ đó về sau cứ như có KPI phải hoàn thành, hết câu này đến câu khác không ngừng nghỉ.

Lẽ nào thật là ảo thính... ?

Nhưng vụ đầu độc đã được chứng minh có thật. Nếu đó là ảo thính thì làm sao hắn tưởng tượng ra được?

Bạch Lễ Diên nhìn bộ dáng Kỳ đại thiếu trầm tư, trong lòng cuối cùng có suy đoán.

Ảo giác, là một loại tri giác chướng ngại.

Mà ảo thính, là một loại trong đó.

Trong những trường hợp nghiêm trọng, vấn đề này thường xuất phát từ các tổn thương não hữu cơ như động kinh thùy thái dương, tổn thương thân não hoặc tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, bản thân Kỳ đại thiếu tỉnh táo và suy nghĩ bình thường, cuộc đối thoại giữa bác sĩ và bệnh nhân được truyền tải suôn sẻ, tình trạng của hắn tương đối ổn định. Mặc dù kết quả khảo nghiệm chưa ra, nhưng Bạch Lễ Diên đã có phán đoán sơ bộ.

Kỳ đại thiếu hẳn là vì tinh thần áp lực nhiều năm và cơ chế tự bảo vệ mạnh mẽ, từ đó thúc đẩy sinh ra chứng vọng tưởng bị hại, dẫn đến ảo thính!

Dù sao, làm bác sĩ cho Kỳ thiếu 5 năm, hắn biết rất rõ tâm lý phòng ngự của Kỳ đại thiếu mạnh đến mức nào, hắn chưa bao giờ nói với người khác chi tiết tai nạn năm đó, di chứng để lại không chỉ là thần kinh suy nhược mà còn có cực độ không tín nhiệm và hoài nghi.

Mà nắm chức vụ cao, ngươi lừa ta gạt, nhiều năm sống áp lực, thường xuyên làm việc với dự án chục tỷ trăm tỷ, thần kinh vốn đã bị tổn thương của hắn đương nhiên không chịu nổi gánh nặng, sinh ra một ít chướng ngại tâm lý cũng không hiếm lạ.

–Đây là chuyện bình thường!

Dù sao, làm gì có chuyện nghe được tiếng lòng người khác chứ?

Thuật đọc tâm, chỉ tiểu thuyết mới có.

Kỳ Xán vẫn còn nghi ngờ, "."

Thật sao?

Do tâm lý của hắn có vấn đề?

Lông mày Kỳ Xán nhíu chặt, làn da trắng lạnh của hắn phủ một màu u ám.

Hắn sẽ không đề cập vụ đầu độc với Bạch Lễ Diên, nhưng hắn chắc chắn bản thân chưa đυ.ng vào độc tố thần kinh.

Điều quan trọng nhất lúc này là thuận lợi thông qua họp Hội đồng quản trị sắp tới, dẫn tập đoàn Kỳ gia đi đến đỉnh cao, cho nên hắn cần giải pháp chứ không phải bị ai đó phân tích.

“Có lẽ do gần đây mệt mỏi,” Kỳ Xán nhéo nhéo ấn đường, mặt mày anh tuấn khôi phục lạnh lùng xa cách, “Anh có thuốc ức chế thần kinh không, hoặc tiếp tục kê thuốc bổ sung làm giảm thính giác.”

Bác sĩ Bạch vẻ mặt không thể. Khi vấn đề tâm thần xảy ra, là một bác sĩ, hắn cần truy tìm nguyên nhân và lời giải thích hợp lý để xoa dịu và điều trị tinh thần căng thẳng của bệnh nhân!

Lúc này trợ lý Bạch Lễ Diên mang kết quả xét nghiệm vừa có đến.

Từ kết quả, không tìm thấy bất thường nào trên hình ảnh chức năng não, các hoạt động thần kinh vẫn bình thường và kết quả chụp CT không cho thấy dương tính với bệnh tâm thần phân liệt. Nói chung, Kỳ đại thiếu không có vấn đề cơ thể, chỉ có triệu chứng tăng huyết áp nội sọ nhẹ.

"Tăng huyết áp nội sọ cũng có thể ảnh hưởng đến mô não và hệ thần kinh." Bạch Lễ Diên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn có thể giải thích bằng khoa học.

Nếu y học hiện đại có thể giải thích, vậy thì vấn đề không lớn.

Lông mày thẳng của Kỳ Xán hơi nhíu lại, khí tức lạnh lùng lặng lẽ lan tràn, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Các phương pháp y học và khoa học hiện đại đã cho hắn lời giải thích.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, chuyện này có liên quan đến người câm nhỏ.

Đó chính là âm thanh nói chuyện của Thời Thính.

Trực giác của Kỳ Xán, đã cứu được hắn trên thương trường đao quang kiếm ảnh rất nhiều lần, là khứu giác nhạy bén và tầm nhìn chính xác của hắn.

Nhưng mà lúc này, Bác sĩ Bạch ném ra câu hỏi trí mạng cuối cùng:

“Âm thanh đó, trước đây anh đã từng nghe qua chưa?”

Đầu ngón tay Kỳ Xán đặt trên tay vịn bằng da đột nhiên dừng lại.

Thời Thính bị câm, chưa ai từng nghe giọng nói của cô.

… Làm thế nào để chứng minh đó là lời nói của Thời Thính?

Hắn không thể chắc chắn điều đó ngay từ đầu.

Bác sĩ Bạch thấy thế, cuối cùng như trút được gánh nặng: "Là một âm thanh xa lạ đúng không?”

Như vậy mọi thứ đều có giải thích hợp lý!

"Theo tâm lý học, đây có thể là giọng nói sâu thẳm trong tiềm thức của anh, cũng có thể là giọng nói do não bộ tự "xử lý" hình thành, nhưng xét đến cùng vẫn là ý thức của bản thân!”

–[A a vì sao Kỳ Xán không thể là một bá tổng thường thường đùa bỡn mạch máu kinh tế toàn cầu, đỏ mắt kabedon? Hết lần này tới lần khác là một đồ thần kinh đầu óc có vấn đề vậy?]

Kỳ Xán: "..."

–[Chết tiệt, vì sao mình không thể tự lên tiếng! Nếu Kỳ Xán bị mắng là cức chó thối, đại da^ʍ quỷ, không thể tưởng tượng được mình sẽ hạnh phúc đến thế nào!]

Hắn tự phát ra những lời này?

Bác sĩ Bạch nhìn hắn phút chốc yên lặng, hiểu rõ đối với dạng thượng vị giả này mà nói, cuộc đời hắn có quá nhiều thứ giá trị cao, cũng có quá nhiều thứ hắn cần phải suy nghĩ và mưu đồ.

Mà ý nghĩa tồn tại của bác sĩ là truy tìm nguyên nhân và giải thích hợp lý để xoa dịu và điều trị tinh thần căng thẳng của bệnh nhân!

Họ phải động viên hết mình để bọn hắn an tâm, yên tâm, cho dù tinh thần xuất hiện vấn đề, cũng không tự cảm thấy mình là bệnh nhân tâm thần.

"Đây không phải hiện tượng hiếm gặp, anh đừng áp lực quá.”

“Đại thiếu, sự nghiệp quan trọng, nhưng thân thể còn quan trọng hơn. Trước hết hãy cho bản thân một chút thời gian quan sát."

Bạch Lễ Diên biết rằng điều độ là chìa khóa và không để việc điều trị kéo dài quá lâu. Hắn đơn giản kê một số loại thuốc an thần, sau đó đứng lên kết thúc quá trình điều trị để chứng tỏ rằng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.

Kỳ Xán vẻ mặt trầm tư.

Luôn có một loại bất lực hoang đường không thể nói ra.

Bác sĩ tâm thần thân thiết đưa Kỳ đại thiếu ra cửa, kéo cửa phòng cho hắn, cuối cùng dặn dò.

"Anh nhất định phải thả lỏng, lắng nghe nội tâm của mình nhiều hơn!"

Kỳ Xán: "... Ừm."

Cửa vừa mở, Thời Thính trầm tĩnh nhìn qua.

–[A hắn ra rồi? Chiếc xe chở phân lớn trong nhân sinh của mình!]

Kỳ Xán mắt tối sầm: "..."

Đây cmn là âm thanh nội tâm hắn?

Hắn méo tin.