Chương 3: Ẻ lên đầu hắn

Ngắn ngủi trong vòng một giờ, Kỳ Xán đã nhẫn đến cực hạn.

Chuyện phát sinh hôm nay vượt ngoài khả năng nhận biết của hắn, thần kinh não bị tổn hại của hắn giống như kẹo cao su bị nhai tới nhai lui, sớm đã hết lực đàn hồi, tùy thời đều có thể căng đứt.

Nhiều năm qua, Kỳ Xán không thích bất cứ ai ồn ào bên tai hắn, nếu có người không sợ chết như vậy, đã sớm bị lôi ra ngoài ném vào núi rừng hoang dã.

Giờ phút này, các yếu tố nóng nảy u ám liên tục nhảy lên trên từng sợi thần kinh, mặt mày anh tuấn nhiễm một tầng sương lạnh, thập phần làm người ta sợ hãi.

Khí tức cường đại lạnh lẽo khiến toàn bộ sảnh tiệc im lặng, ai cũng sợ hãi không dám lên tiếng.

Xem ra Thời Tinh Tinh đã chọc Kỳ đại thiếu không vui! Nhóm thiên kim vừa rồi cố gắng bảo vệ kẻ yếu đều ngậm miệng, quan sát tình hình.

Thời Tinh Tinh xấu hổ vô cùng, mẹ Thời thấy tình thế không đúng nhanh chóng xin lỗi rồi kéo cô ta ra khỏi phòng tiệc, cha Thời ở lại cười làm lành với Kỳ lão gia và Kỳ đại thiếu. Bọn họ quả thực có ý định để con gái nhỏ thăm dò một chút, nhưng chỉ thế thôi, hợp tác kinh doanh của hai nhà vừa bắt đầu, bọn họ làm sao dám đắc tội Kỳ Xán?

Thời Tinh Tinh không cam lòng vùng vẫy: "Mẹ!"

"Ai nha đủ rồi!" Mẹ Thời trừng mắt nhìn cô.

Thời Tinh Tinh: Tại sao có thể như vậy?

Cô ta ám hiệu cho Kỳ đại thiếu chưa đủ rõ ràng sao?

Kỳ đại thiếu chẳng lẽ không hiểu Thời Thính bị câm sao??

“...”

Ánh mắt của Kỳ Xán sâu thẳm và phức tạp đến mức không ai có thể hiểu được.

Trước khi rời khỏi sảnh, Thời Tinh Tinh trừng mắt nhìn Thời Thính vừa mới uống xong chén canh nấm tuyết.

Thì ra là thế, giả vờ uống gì đó để che giấu việc mình không thể nói đúng không?

Cô chờ đó!

Cô ta nghĩ mình có thể giả làm người bình thường được bao lâu?



Kỳ lão gia bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đã là một cáo già kinh nghiệm sa trường, ý định của cô bé vừa rồi có gì mà không hiểu rõ?

Nhưng ấn tượng của ông đối với cô bé Thời Thính này cũng không tệ. Nghe nói sau khi được đón về cô vẫn thường xuyên gửi tiền cho người bà nhận nuôi mình mua máy cày, sửa nhà.

Với lại, ai đó quả thực điềm đạm nho nhã, đôi khi ất giáp mật ngọt, trong mắt người ngoài không trọn vẹn có lẽ lại thích hợp với A Xán.

Thế nên Kỳ lão gia vui vẻ giải quyết bầu không khí yên lặng khó xử, "Được rồi, không sao, mọi người tiếp tục."

? Không sao. Kỳ Xán vẫn mặt không biểu tình.

–[A! Cuộc đối thoại vừa rồi thực sự lâm li bi đát! Nó khiến ham muốn biểu đạt của mình tăng vọt.]

Kỳ Xán: "..." Đau đầu ngày càng lợi hại.

Hắn nghi ngờ mình tự tìm phải một rắc rối lớn.

Thời Thính hoàn toàn không biết trong lòng của hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của tên cẩu này liền biết Thời Tinh Tinh nhất định đã quấy rầy thần kinh yếu ớt của hắn.

Cô đếm kỹ trận thu hoạch vừa nãy, số lượng góc trên bên phải đã nhảy tới [30.944 100.000.000].

–[Thành quả khả quan, đáng mừng đấy. Mình vừa uống tổng cộng ba chén lê tuyết, bây giờ giọng nói của mình chắc hẳn giống như chim vàng anh vang vọng trong thung lũng, êm tai.]

–[Hay là hát vang một khúc, cho dù không có khán giả cũng không sao!]

Dù sao nói thầm trong lòng càng nhiều càng tốt. Thời Thính hắng giọng một tiếng.

–[Hát lên Tổ quốc của tooi~~ a a a a a a a a a~~]

Kỳ Xán không chịu nổi nữa.

Kéo cô ta xuống và bắt cô ta ngủ ngay lập tức!

Kỳ Xán trầm mặt, đưa tay gọi trợ lý Thẩm. Mặc kệ dùng phương pháp gì, cô ta nhất định phải bất tỉnh ngay lập tức.

Nhưng còn chưa ném qua một ánh mắt, trợ lý Thẩm đã vội vàng đi đến, nếu nhìn kỹ, tay hắn có chút run rẩy.

“Chủ tịch, để tôi đổi bát đĩa cho ngài.” Trợ lý Thẩm để tay trên bàn, mượn động tác đổi bát lén lút gõ hai cái, sau đó tự nhiên lui ra.

Khoảnh khắc Kỳ Xán hạ mắt xuống, trong con ngươi đen như biển hiện dấy lên gợn sóng.

–Có độc.

Kết quả kiểm tra ly sâm panh kia thật sự có độc.

Kỳ Xán chậm rãi xoa xoa ngón tay cái.

Sau khi trợ lý Thẩm lui ra, trái tim vẫn còn đập loạn xạ, người khác có thể không biết nhưng hắn đi theo thiếu gia đã nhiều năm, thấy rất rõ ràng –

Nét mặt bây giờ của Kỳ đại thiếu giống hệt như cuộc thanh trừng nội bộ năm đó!

Thời Thính đã ăn uống no đủ, tựa lưng vào ghế thả lỏng đầu óc.

–[Đúng rồi, vốn dĩ khi đồ thần kinh này bị đầu độc chỉ là liều lượng rất nhỏ, chất thần bí đó sẽ bị oxi hóa trong môi trường không khí, sau đó chậm rãi biến mất, hơn nữa lúc đó căn bản không có ai phát hiện ra trúng độc, sau này có điều tra cũng không được.]

Kỳ Xán ghé mắt, đáy mắt tối sầm, rốt cuộc làm sao cô biết được?

Cô biết rõ bao nhiêu?

–[Kẻ chủ mưu đằng sau thật mưu mô, hắn đầu độc liều lượng nhỏ nhiều lần, hầy, hào môn thật sự là đao quang kiếm ảnh, chẳng qua mình không thể chủ động nói ra, nếu không lại bị nghi ngờ là đồng bọn. Chỉ có thể nói một câu chúc hắn thành công thôi!]

–[Từ nay về sau mình sẽ thờ ơ không màng tranh chấp, nói việc của mình, chờ đến khi Kỳ Xán mất trí hoàn toàn thì lấy một khoản trợ cấp lớn để sửa đường núi ở quê.]

Kỳ Xán: "..."

Hắn chưa có chết đâu!

Kỳ Xán mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bây giờ không thể kéo Thời Thính xuống được.

Cô biết quá nhiều thông tin, không thể đánh rắn động cỏ.



Tiệc đính hôn đêm đó kết thúc trong bầu không khí yên bình nhưng bên trong cuồn cuộn sóng ngầm.

Tuy nhiên, tất cả khách mời bao gồm cả người thân của hai nhà vẫn phải kiểm tra một lần nữa trước khi rời đi.

Mọi người cũng coi là chuyện đương nhiên, xem đó là thói quen đặc biệt của Kỳ đại thiếu, dù sao lúc đi vào họ cũng đã bị kiểm tra, mà vị kế phu nhân và em trai cùng cha khác mẹ kia của Kỳ gia còn không có tư cách tham dự đâu!

Đợi đến khi tất cả thông tin đều được thu thập, ghi hình của mấy trăm camera giám sát toàn bộ trang viên đều bị lấy ra.

Kỳ Xán đứng trong màn đêm nhìn Kỳ lão gia được đỡ lên xe, cuối cùng nhàn nhạt nói với mấy người tâm phúc phía sau hắn, “Kiểm tra.”

Nhỏ là từng món đồ được đưa vào đây.

Lớn là hành động của tất cả khách, người hầu và người thân.

Là nội ứng hay ngoại địch. Cũng phải kiểm tra.

Thời Thính không biết vì sao mình không bị đuổi đi, chỉ có thể nhàn rỗi đi theo Kỳ Xán.

–[Khí chất này, điệu bộ này, không hổ là tổng tài bá đạo.]

Kỳ Xán coi như không nghe thấy.

Trợ lý Thẩm lòng như lửa đốt từ khi nhận được danh sách kiểm tra.

Phải biết rằng kể từ sự cố năm đó, Kỳ đại thiếu tràn ngập đề phòng đối với thế giới. Thứ gì ra khỏi tầm mắt 10 giây sẽ không bỏ vào miệng, ra ngoài ngồi xe chống đạn, nhà áp dụng hệ thống cách âm đỉnh cao và khóa cửa thiết kế bởi chuyên gia, đến thuốc nổ cũng không phá nổi. Bình thường ra ngoài luôn mang theo vũ khí phòng thân, đồng thời bản thân Kỳ đại thiếu còn luyện tập chiến đấu đến cấp 9!

Tất cả trợ lý và vệ sĩ thân cận đều làm tra xét ba đời và ba năm huấn luyện, dùng mức lương khủng và chế độ thưởng phạt nghiêm khắc tạo nên một đội ngũ đông đảo và trung thành để đảm bảo Kỳ đại thiếu không dẫm vào vết xe đổ năm đó.

Bây giờ lại suýt chút nữa phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi ngay dưới mí mắt!?

Lúc này trợ lý Thẩm cũng không lo nổi phu nhân vẫn còn bên cạnh, hoặc là nói trong tiềm thức hắn đã coi Thời Thính là người một nhà, thấp giọng hỏi: "Chủ tịch, ngài có muốn hẹn gặp bác sĩ Bạch không?”

–[A? Hắn đang chữa bệnh rồi à? Chẳng lẽ là bác sĩ Bạch?]

Âm thanh ngạc nhiên vang lên, Kỳ Xán không nói gì, ánh mắt đen kịt nhìn về phía người câm nhỏ.

Cô ấy cũng biết bác sĩ Bạch?

Thời Thính rất kinh ngạc, không lẽ Kỳ Xán đã phát hiện ra??

Ánh mắt người câm nhỏ chứa đầy lo lắng, nét mặt uyển chuyển nhìn về phía đối tượng liên hôn.

Đôi mắt dò xét của Kỳ Xán ẩn trong màn đêm.

Giống như một loài động vật máu lạnh đang rình rập.

Cô còn có thể tiết lộ thêm điều gì không?

–[Đây nhất định là công lao của mình! Là mình lấy ơn báo oán, sự xuất hiện của mình thay đổi mọi thứ, nếu không lúc này hắn đã có mầm bệnh rồi, vậy chẳng phải mình là ân nhân cứu mạng của hắn sao? Ông trời ơi.]

Thời Thính nhìn quanh bốn phía trái phải.

Đôi mắt hẹp dài sắc bén của Kỳ Xán khẽ híp lại, cô đang tìm cái gì?

–[Đúng lúc hôm nay cha anh không ở đây, không bằng nhận tôi làm cha anh? Để tôi làm bố anh.]

Kỳ Xán, "..." Gân xanh trên trán lần lượt nổi lên.

Trợ lý Thẩm đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy áy náy và hối hận.

Chủ tịch trở nên lo âu và nóng nảy hơn nhiều, trước đó rõ ràng đã khôi phục gần như hoàn toàn, không lẽ lại nhiễm độc thần kinh sao?!

“Hay là gọi bác sĩ Bạch đến nhà?”

–[Gọi bố đi con!]

Kỳ Xán mặt tái xanh: "Không gọi!"



Màn đêm buông xuống.

Nhưng chưa ai ở trang viên Kỳ gia đã ngủ.

Tất cả công việc điều tra bí mật đang được tiến hành, nhưng lần này sau bài học đẫm máu nhiều năm trước, quyền lực và sự kiểm soát của Kỳ Xán đã cao hơn rất nhiều so với trước đây.

Sẽ không có tin tức nào được lan truyền, ngay cả người trong bóng tối cũng có thể nghĩ rằng hắn đã uống nó.

Nhưng người sau màn là ai?

Có liên quan tới tai nạn năm đó không?

Kỳ Xán ngả người vào sâu trong ghế sofa, giơ hai tay chạm vào giữa mày.

Vô số ký ức bị phủ bụi, nhuốm máu sớm đã in sâu vào thần kinh của hắn từ lâu, để lại những dấu vết âm độc bên trong hắn khó mà xóa nhòa. Hắn trở nên dễ giận, độc đoán, âm tàn, nhưng cũng nhờ thế mà hắn vươn lên vị trí cao nhất.

Một lúc lâu sau, Kỳ Xán mới buông tay xuống, ánh mắt trầm tĩnh như biển sâu.

Cuối tuần Kỳ thị sẽ có một cuộc họp hội đồng quản trị vô cùng quan trọng, liên quan đến những hạng mục quy hoạch lớn trong ba năm tới. Hắn không thể để bất cứ ai ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của mình.

... Đặc biệt là Thời Thính.

Người này có những tin tức rất giá trị, nhưng cũng có độ bất định cực cao.

Kỳ Xán ngước mắt, gọi người câm nhỏ đang chuẩn bị trở về phòng đọc.

Thời Thính trừng mắt nhìn, sao hả?

Cô rất bận rộn đấy.

Kỳ Xán mặt không biểu tình nhìn Thời Thính, mở miệng hỏi: "Cô có ý kiến gì với tôi. "

Hắn rất tò mò, Thời Thính và hắn trước khi liên hôn chỉ gặp mặt một lần, cô tích lũy nhiều căm ghét với hắn như vậy từ khi nào.

Đôi mắt đen láy của người câm nhỏ sửng sốt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi như vậy.

Kỳ Xán hít sâu một hơi, đôi mắt thâm thúy giấu đi mục đích của mình.

Nếu cô ấy thực sự nhìn trước được thông tin đó bằng cách nào đó, giống như trong lúc vô tình cảnh báo trước hắn sẽ bị đầu độc.

Vậy liệu hắn có thể tận dụng tối đa, đạt được càng nhiều thông tin ở “tương lai”?

Hắn là một thương nhân thành đạt, hắn biết cách làm điều đó.

Kỳ Xán nhàn nhạt mở miệng: “Đính hôn xong rồi, bây giờ chúng ta là hôn thê. Có ý kiến gì cứ nói ra.”

Người câm nhỏ an tĩnh mấy giây.

–[Để mình nói một câu nhé, có phải hắn châm chọc mình không thể nói chuyện không?]

Kỳ Xán: "..."

Không phải.

Thời Thính càng nghĩ càng thấy đúng, hận không thể ném cốt truyện u ám cô nhìn thấy vào đầu hắn!

–[Anh sẽ không tưởng tượng nổi sau này phát bệnh anh sẽ điên đến mức nào! Không những tâm thần còn đau mắt đỏ, còn là kẻ biếи ŧɦái!]

Kỳ Xán: "?"

–[Không những khiến tôi như này như kia, như kia như nọ, còn bắt tôi nói chuyện, bắt tôi nói ra tiếng! Bức tôi trở nên điên cuồng, phát rồ! Tán tận lương tâm!]

Kỳ Xán không chịu nổi chống trán, hắn làm sao có thể như thế?

Đáng lẽ hắn không nên hỏi.

Thời Thính ngoài mặt: Đạm nhạt như hoa cúc, đôi đồng tử trong veo như nước, lắc đầu phủ nhận.

Thời Thính bên trong: ["Tên bạo lực gia đình! Tên điên! Đồ cặn bã! Mình chỉ là một cô bé yên tĩnh, tội nghiệp. Mình đã làm gì sai chứ?!]

Kỳ Xán xoay người rời đi.

Khám bác sĩ. Ngày mai phải đi khám bác sĩ.

Thời Thính càng nói càng kích động, càng kích động số lượng tăng càng nhanh, cuối cùng cô ngửa mặt lên trời hét dài.

–[Vậy mà còn kêu có ý kiến thì nói à? A a a!]

–[Mình muốn ị vào đầu hắn!]

Kỳ Xán một cước đá tung cửa.

–Cô đã chụp cho tôi hẳn một bô!!